Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

26/02/12

DIỄN VĂN HAY VIẾT VỀ LOÀI CHÓ

                Diễn văn của luật sư George Graham Vert tại một phiên tòa xử vụ người hàng xóm làm chết con chó của thân chủ, được phóng viên William Saller của The New York Times bình chọn là hay nhất trong tất cả các bài diễn văn trên thế giới, trong khoảng 100 năm qua.


                 Thưa quý ngài hội thẩm!
                 Người bạn tốt nhất mà con người có được trên thế giới này có thể một ngày nào đó hóa ra kẻ thù quay lại chống ta. Con cái mà ta nuôi dưỡng bằng bao nhiêu sức lực và khổ cực với tình thương yêu hết mực, rồi ra, có thể là một lũ vô ơn. Những người mà ta thương yêu, giúp đỡ, cưu mang, nuôi nấng, nên người, một ngày nào đó cũng có thể trở thành bất nhân, bất nghĩa. Những người gần gũi, thân thiết ta nhất, những người mà ta hy sinh cả cuộc đời cũng có thể trở nên những kẻ phản bội, phụ bạc lòng tin cậy và sự trung thành. Tiền bạc mà con người có được, rồi sẽ mất đi. Nó mất đi vào đúng lúc ta cần nó nhất. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan cùng với thời gian. Những kẻ phục vụ tôn vinh ta khi ta thành đạt sẽ là những kẻ đầu tiên ném đá vào ta khi ta sa cơ lỡ vận.

19/02/12

MỘT LẦN HIỂN LINH CỦA NGUYỄN BÍNH

PHẠM LƯU VŨ


                              “Anh đi đấy, anh về đâu
            Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu… cánh buồm“

           Tôi vừa cất tiếng ngâm nga mấy câu thơ trên thì chợt nghe có tiếng thở dài nhè nhẹ phía sau. Giật mình quay lại, bỗng thấy cố thi sĩ lừng danh một thuở Nguyễn Bính đang ngồi chĩnh chện trên chiếc ghế ngay sau lưng tôi. Vẫn mái tóc bồng rẽ ngôi rất điệu theo kiểu trí thức cổ lỗ sĩ, khuôn mặt nhọn hoắt như chiếc lưỡi cày có đôi mắt mở to cực kì tinh anh. Thi sĩ mặc chiếc áo sơ mi trắng muốt là thẳng tắp, bỏ trong quần đàng hoàng. Âm khí lạnh toát từ ngài tỏa ra xung quanh làm người tôi nổi hết gai ốc. Thi sĩ nháy mắt với tôi một cái. Tôi hoảng hồn vội quỳ sụp xuống lạy như tế sao. Lạy xong tôi hỏi:
           “Thưa cụ thi sĩ tiền bối kính mến! Làm sao mà cụ trở về đây được?“.

10/02/12

GÃ BẤT TÀI THUỘC THƠ

 PHẠM LƯU VŨ


        Gã có bút danh: “Lý Đợi” (còn tên thật thì thú thực, tôi cũng không biết).
Gã còn trẻ (không phải vì chưa vợ), mà… tre (hỏi) trẻ thật.
Gã tự nhận bất tài. Tạm cho như thế đi.
       Tôi ngờ rằng âm sau của cái bút danh ấy phải đáng lẽ đọc thành: “Đời”. Nhưng cái “Lý” ở “Đời” vốn hay bị chặn đứng, luôn bị chặn đứng (thích bị chặn đứng?). Cũng như lời nói, không cẩn thận thường hay bị chặn họng. Thành ra “Đời” biến thành “Đợi” đấy thôi. Phàm phép phát âm, gặp âm “Đời” tất phải phát âm hơi kéo dài cho nó “dư giả” một chút, nếu ngắn và cộc lốc sẽ nghe thành âm “Đợi” ngay. Nói cách khác, sau khi phát âm xong tiếng “Đời”, thì hơi thở vẫn còn liên tục được. Chứ phát âm xong tiếng “Đợi” thì hơi thở tất phải có một khoảnh khắc bị chặn lại. Bạn cứ thử mà xem, bắt đầu: “đờ…ơ…i…” nhé. Kết thúc cuộc phát âm ấy, nếu nghe thấy âm: “ì” thì thành “Đời”, mà nghe thấy âm “ị” thì sẽ thành “Đợi”. Nhanh mấy cũng nghe thấy, nghĩa là “Đợi” = “Đ…ờ…i” + “ị”. Tóm lại là chỉ khác mỗi chỗ “ị” hay “ì” mà thôi. Thế mà nghĩa khác hẳn nhau. Chẳng biết “Đợi” ai?, “Đợi” cái gì, “Đợi” đến bao giờ, v.v…