Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

30/03/12

SAY



Đằng đẵng  ngày dài nên anh say
Giàn lan tháng tám nở hoa đầy
Chiều nay bướm trắng chao đôi cánh
Có phải vì hoa ghé lại đây

Bướm ơi dừng chút hỏi câu này
Sao lượn nhởn nhơ suốt cả ngày
Mày không kiếm bạn mà rong ruổi
Lang thang lẳng lặng như thằng say


Tao chẳng tự do giống như mày
Ba mươi năm lẻ bị giời đày
Xác thịt thì đây hồn đi mượn
Chỉ tự là mình những lúc say

Bướm biết làm thơ tình không đấy
Gieo hộ mấy vần gửi gió mây
Lòng ta rối bời duyên cùng nợ
Duyên thì rơi mất nợ thì đây

Hay bướm cũng giống thằng say nhỉ
Cắm sào lên bến của cô liêu
Trăng gầy cứ ngỡ thuyền quên lãng
Để rồi duyên nợ mãi lênh đênh.


26/03/12

SỎI


Hình như anh bị xô nghiêng thì phải
Không giữ nổi tim mình trong ngực trái
Văng khỏi ngực tim rơi vào quá khứ
Vừa tìm em - tìm cả trái tim hư !

22/03/12


Em nói
Anh
Khó hiểu nhất đời
Thì chính anh
Cũng chẳng hiểu đấy thôi
...

15/03/12

GIỜI ƠI



Khổ lắm giời ơi  kiếp con người
Ngập đầu đau khổ vẫn phải cười
Tôi biết yêu em trầm luân lắm
Cả ngày tụng mỗi tiếng: "giời ơi"!   

10/03/12

CỖ ĐI !



             Con bé này hư  hỏng. Ban đầu nó gọi mình; em à, em ơi. Thấy nó viết đứng can Bính biết ngay nó bính ngọ. Này chị thế là ít hơn tuổi em;  Nó hỏi; nhiều không? Không nhiều 8(tám). Từ hôm sau nó xưng lão. Bó tay! Mà (nói trộm vía nó) tuổi naỳ giữ tiền rất giỏi, thành công trong làm kinh tế, khá giầu. Nó ở môi trường  nào cũng làm chỗ dựa cho người xung quanh. Nếu làm con dâu trưởng thì tuyệt vời, quán xuyến vai trò của con dâu cả rất hay. Ều!  Mình làm thày bói nói dựa!Gì mà nó chẳng bảo mình là nịnh đầm!Chê nó dễ hơn khen, hư thế chứ. Đọc SÁNG NAY của nó bé Mèo bảo giống nồi lẩu. Bọn này tâm hồn nghi ngút khói, lấy ăn mà nhử chắc chết.  Lẩu thì thập cẩm bao giờ chẳng ngon. Đọc đến chỗ nó viết về việc đi đám cưới, mình cũng vừa đám cưới về đây, biên vài chữ. Cho khỏi rơi rụng cảm xúc, nó phí đi.

02/03/12

CẤM CHÓ

 

Tớ buộc phải kiểm duyệt comment chẳng qua là muốn cấm hẳn mấy tay đạo Blog đã định im cho xong nhưng cứ ám ảnh câu chuyện của một bloger cũng là một nhà văn nổi tiếng nên đưa về đăng đọc cho vui




                                         CẤM  CHÓ



            Cụ giáo Đản là ông đồ cuối cùng ở làng tôi, mất từ những năm sáu mươi của thế kỉ trước. Đến bây giờ dân làng vẫn còn nhớ nhiều câu chuyện về cụ. Chẳng hạn cái hồi ông trưởng thôn quyết định cấm tiệt việc nuôi chó. Thấy cụ là bậc đức cao, có uy tín trong làng, ông ta bèn phái một cán bộ tới gặp cụ để thăm dò ý tứ. Cụ bảo:
            - Cấm là phải. Chó bây giờ có được như chó ngày xưa đâu, rặt một lũ khuyển cả. Chó nhà mà cũng hỏng như chó hoang thì nuôi làm gì cho vừa điếc tai, lại vừa bẩn làng, bẩn xóm.
Anh cán bộ nghe chưa hiểu, bèn hỏi: