Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

16/10/12

BUỔI TỐI



                    Một buổi chiều kỳ lạ. Gió thổi nhiều. Người ta ra đường có vẻ ít và tôi cũng làm một việc không quen với những buổi chiều khác của mình. Tôi tự hỏi liệu mẫu số chung cho những buổi chiều của mình là gì?
                   Hoàng hôn sẽ kết thúc mọi buổi chiều. Đêm buông cho cái sự độc lập, tự do phát huy giá trị. Anh cần có tự do giống như anh cần có sức khỏe. Để làm gì, các bạn biết không? Để sống chiến đấu, lao động và học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại chứ còn làm đóe gì nữa.

09/10/12

NGOẢNH ĐẦU NHÌN LẠI


Người!
Ngồi lặng bên cửa sổ
Trời ùn ùn mây, xám ngắt.
Những tán lá trở mình trong từng cơn gió mạnh.
Thân run-Đôi môi xanh
Gió cuồng điên!
Đám lá trên cành cũng run
Người!
Mơ hồ dõi chiếc lá yếu đuối vẫy vùng
Nó không muốn xa cành
Nhưng gió hung hãn lắm
Lá cong mình. Nó van lơn, rên rỉ
Gió vẫn mặc, vẫn phũ phàng bóp chặt.
Điên cuồng vui thích tra tấn
Cướp nó ra khỏi thân cây.
Phựt !
Đứt rồi!
Gió cuốn mang đi thật xa.
Tung lên, quật xuống, kéo lê trên ngõ
Xây xước thịt da, tội tình !
Người!
Thoáng chạnh lòng trắc ẩn
Đời người không đáng là bao.
Nhiều người đi qua trước mình
Rồi những người khác sẽ thấy mình đi qua
Và đến lượt chính những người này
Hiến cho những người đến sau, một cảnh tượng tương tự
Cuối cùng tất cả hoà mình trong cái hư vô
Cát bụi trần ai, hoàn vũ.
Chẳng biết người sống bao năm
Thì  đã có một thời chưa có !
Và đến lúc sẽ không còn nữa!
Thời gian sống chỉ một chỗ quá ít ỏi trong bao la thời gian!
Chẳng là gì trong khoảng ngắn ngủi kia
Người ta đến trong cuộc đời, để có thêm một con số
Rồi giữa  bận bịu, bon chen người ta chẳng biết làm gì
Khi  ngoái đầu nhìn lại
Chính tôi đã nhìn thấy tôi có mặt ở trên đời
Con đường đời phải đi, để đi đến đích
Vượt qua nguy hiểm, bệnh tật, hành trình không ngừng nghỉ
Thể tất  tránh được hiểm nguy này, tai nạn nọ
Không thể tránh được cái chết
Cái chết đang giăng bẫy, đủ loại , đủ hình hài trước mặt
Tránh bẫy này sẽ rơi vào bẫy khác, đến vòng tay của thần chết.
Cuộc đời nhìn lại.
Có bao nhiêu năm là đáng kể?
Bao nhiêu của một thời tuổi trẻ
Người!
Muốn xoá đi ? Khi có tuổi còn muốn xoá đi bao nhiêu nữa.
Mưa ! rầm rập đổ xuống.
Thoáng đó, trắng toát. Màu trắng lạnh quá! rờn rợn .
Lòng người lá úa, trong cơn mưa chiều, gió cuốn, xoáy xoay.
Thời gian cũng mệt mỏi, rã rời nhỏ từng giọt tíc tắc.
Tâm hồn ướt sũng tìm về nơi chốn cũ
 Dòng kỷ niệm sau một nghiệt ngã bàng hoàng
 Tôi nói lời tình tự
 Mưa !
Thoáng đâu đây, trong vũng mờ ảo hiện về.