Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

29/09/13

CỨ NHỚ



Chỉ tại  vì em cứ nhớ nhung
Bảo sao anh vấp đến lạ lùng
Chẳng bù cho lúc lườm với nghuýt
Nhỏ giọt mơ hồ cả thủy chung!


28/09/13

"BUÔN"

ST
              Xưa nay ai bảo đàn ông. "Mồm năm miệng mười",  trong suy nghĩ cũng không có điều ấy. Mà những từ ấy mà nó không của đàn ông thì còn của ai vào đây, là của chị em.  Đã lắm điều lại hay "buôn dưa lê". Một khi các mẹ đã vào cuộc tán gẫu rồi thì khó mà có thể dứt ra. Thế rồi  tất tần tật các chuyện thâm cung bí sử,  đem ra cho mọi người mổ xẻ.
             Nghề đời là thế, Đến lúc các mẹ  hết chuyện khôn, bắt đầu dồn đến chuyện dở hơi, chẳng đâu vào đâu. Cạnh nhà Tớ có hai vợ chồng hay đi bộ vào các buổi chiều. Một hôm, người đàn ông đang đi dạo cùng vợ, bỗng bắt gặp ánh mắt quyến rũ của gái ngược chiều. Hắn nhìn chăm chú.

24/09/13

DỆT MƠ



Anh còn thêu mộng dệt mơ
Bởi còn sợi nhớ trên bờ môi son
Bởi trời mưa vẫn hãy còn
Hình như chữ nhớ là con chữ sầu
Thời gian anh có tạo đâu
Mà lời thề nguyện bạc đầu đã tan
Ân tình như thể  gió ngàn
Còn chưa mát mặt đã toan mưa về
Hình như mưa vẫn ê hề
Thì còn sợi nhớ dệt mê mẩn buồn.



VẪN THẾ ẤY MÀ


                Hôm rồi buồn bày đặt lang thang, về quê,  gặp một chị rất thân. Gớm giờ chị già mặt nhăn như quả táo trong vị thuốc bắc. Chị chia cho ít nỗi niềm; Ngày trẻ cả trăm thằng trai tơ theo đuổi. Chị ấy kiêu. Chị bảo gái trẻ còn phải học khi nào có chút công danh mới lấy chồng. Đàn bà con gái đi mơ công danh. Thế rồi chị ấy học , đỗ mẹ nó Tiến Sỹ. 
               TS rồi chẳng thấy ai đến hỏi. Chết chửa! thế thì ế à. Một hôm có thằng dở người đến, chị mừng ra mặt. Suốt ngày tô son bả phấn. Điệu chết được. Nó thấy chị đài các quá ! Hai người kê dép ngồi gốc cây, thấy nó văng tục và bảo trả dép anh đây. Anh về. Nó về thật, mất tích luôn. Chị ế ẩm quá quay ra viết blog, thơ cũng hay, văn cũng mượt. 

21/09/13

CUỐI THU...


Ta hỏi trời mưa đâu nắng ấm
Thương nhớ vụng thầm em biết không
Đêm đêm hỏi lòng  thương đã đủ?
Kỷ niệm tràn về như bão giông
Chân  ai đi mãi không ngơi nghỉ
Đề hàng mi rủ cứ ướt dầm
Ngỡ được “ăn xôi” nào ngờ “đấm”
Ta chắp tay này lạy mùa đông! 
... 

19/09/13

MƯA 2



Ngày trời mưa
Là lại thấy em ngồi
Nhìn bong bóng
Vỡ tan tình mơ ước
Đêm trời mưa
Tôi lại không ngủ được
Nhớ cái ngày
Tàu chuối che chung
Cứ trời mưa
Là sấm chớp đùng đùng
Em ngồi đó
Còn tôi thì chẳng ngủ!


18/09/13

TRỒNG ĐU ĐỦ


Trồng cây đu đủ ở trước hè
Những trông cây lớn rợp bóng che
Trải chiếu tôi mời anh hàng xóm
Sang để cùng tôi uống nước trà

Cửa sổ màu xanh đối diện nhà
Chiều nay bất chợt mở toang ra
Có đôi chân dài buông lời ghẹo
Trồng nhầm cây đực chỉ đầy hoa

Sớm nay bồi hồi cây trĩu quả
Tình yêu cây trổ chút la đà
May mà đu đủ không phải đực
Chân dài hàng xóm vẫn lại qua!

Anh trồng đu đủ mà vẫn thiếu
Ánh mắt em kìa cứ điêu điêu!

13/09/13

TỰ TÌNH



            Ngày còn Yahoo anh đã viết tự tình. Là anh muốn nói tự mình viết về tình yêu của mình. Thế rồi Yahoo ngỏm, có chuyện không thích "Dở hơi biết bơi" anh bỏ. Hôm rồi gặp lại "Diễm xưa" nàng bảo tên người ta là Ti tại sao lại viết Tũn vậy mà bảo iêu...Đến cái tên cũng không nhớ. Anh về lần mò đọc lại thấy hay hay anh kể lại tình yêu số một của anh nha:
              Anh bắt đầu yêu, năm ấy học lớp 9 hệ mười năm (không có lớp 12 như bây giờ). Sắp nghỉ hè, năm học này anh và con Ti bước sang tuổi 18. Cuối năm thi triền miên, chuyện thi cử kệ mẹ, cứ hai đứa đến lớp là nhìn vào ngăn bàn, hôm nào cũng gửi thư cho nhau.
                Một hôm anh nhìn phát thấy mẩu giấy viết mỗi câu "Ti yêu Bạn". Anh run như chiến sỹ cảm tử ôm bom ba càng, sao lại thế nhỉ! Ai tả được cảm xúc này của anh thì anh chết, chẳng có ai tả nổi cái cảm xúc này! Đây là  tuyên ngôn đầu tiên của tuổi “hâm” về tình yêu. Anh nhớ mãi. Hè năm ấy anh rất vui,  suốt ngày quẩn quanh, ngả ngón bên nhà con Ti, từ ăn uống đến chơi, chỉ mỗi tối ngủ là về nhà mình, giá nó bảo ở lại ngủ thì nhất anh.

12/09/13

HỎI SÔNG



Nhạt lòng lại đến bên sông
Ngồi trên thảm cỏ buồn trông cuối trời
Có sâu lắm không sông ơi
Để cho ta trút đầy vơi nỗi buồn

BUỒN THẾ !


Ngày mai chắc sẽ vui hơn!
cafe, không minh họa cũng không giải trí

Thêm một ngày ta sống ở trên đời
Còn một thằng dở hơi trên hè phố
Lang thang nhặt cái buồn rơi ký ức
Gieo gót giày trà đạp nỗi cô đơn

Cái nỗi buồn sao nó chẳng giống ai
Khi nói nhớ là quên đi đã vãn
Nói quên đi lại nhớ đến bạt ngàn
Nên môi cười mà lòng đau tê tái

Dở hơi khóc khi biết mình thua cuộc
Bàn tay nghèo không giữ nổi tình yêu
Buồn như thể nhìn thấy em bên “nó”
Thôi anh về uống rượu để chia phôi.

Ai cũng bảo vũ trụ này vĩnh cửu
Thế mà sao vẫn đổi ngôi-Trời ạ!
Ai cũng bảo tình yêu là trái ngọt
Thì còn gì cay hơn ớt - Ớt ơi!

Đang đi dạo sao trời mưa lại khóc
Gió lạ nhỉ cứ thổi nhòa mắt nước
Mưa ơi mưa thôi mà! đừng khóc nữa
Bởi hồn tôi đã ướt sũng ra rồi

                                                                   
                                                                      2/8

10/09/13

TÙY EM



Em trong trái tim tôi
Sao em chẳng dịu yên
Cứ giãy dọn liên hồi
Đau tim tôi là phải.

Em ở bên ngực trái
Nhớ em tôi lại ngồi
Thương em thì tôi đứng
Em kêu là chật chội.
...
À ra thế hiểu rồi
Chán thì em cứ thôi
Trái tim này mở cửa
Em cứ đi kệ tôi!


Tôi quen rồi em ơi
Bệnh tim chừng khó chữa
Em  đi lòng diệu vợi
Nhịp tim đã đập thừa!


09/09/13

THIÊNG THẬT


            Lẽ ra phải gọi chuyện này mà MỸ TỤC. Anh phạm gọi thế ! Nhưng là tán từ chuyện của anh ra nên sợ gọi mỹ tục anh chị em lại phản đối , có người còn bảo mỹ tục là tục của Mỹ thì biết giải thích thế nào.
           Đọc chuyện của Phạm nhiều đâm nghiện, nghiện thì mỗi lần đọc là thấy đã. Mơ ước gặp Phạm. Một hôm gặp thật gặp ngay xóm Lốc đơn sơ này.  Vừa chào anh, Mình cũng lễ phép hỏi anh về sự giao lưu văn hóa của xóm. Anh bình thản, ngước đôi mắt chẳng biết mù hay sáng; "Chết chết việc văn hóa thì hỏi người cao tuổi chứ hỏi tôi chẳng đặng giả nhời! Khó chết đi được."
           Anh còn chưa nói xong, thì con bé cháu ngoại chạy đến hỏi anh mượn cái chìa khóa nhà xí, để đi ị…  Ôi! ở đây nhà xí mà cũng phải khóa hả anh?
          Anh lại chậm rãi : Phải khóa chứ . Không khóa sao được, thậm chí phải làm cả nhà xí bí mật để đề phòng ăn trộm. Kẻ xấu ở đây nhiều và cứ nhơn nhơn. Làng này có truyền thống đi ỉa phải dấu cứt. Chán bỏ mẹ, mà hình như anh chưa nghe nói chuyện này à!
           Lạ thật mình lấy làm lạ, chẳng lẽ con người của làng này có dấu ấn về nguồn gốc của loài mèo. Hóa ra cái gì cũng có sự tích của nó cả. Sau đây là trích nguyên văn lời anh Phạm kể về sự tích lạ kì này nha. Mình chỉ chấm phảy để người đọc đỡ mệt, chứ khi kể Anh không nói chấm hay phảy gì:
          Xưa có một bloger, ấy chết Tu hành gia chứ. Bình sinh tấp nập kẻ hầu người hạ, ngày ngày toàn ăn thịt cá, lại hưởng không thiếu gì lạc thú trên đời. Bỗng thời thế đổi thay, gia tài khánh kiệt, kẻ hầu người hạ bỏ đi hết cả. Từ đó chỉ còn biết ăn rau cỏ qua ngày. Tu hành gia phẫn chí bỏ làng ra đi, sang tận bên Tàu, tìm đến thiền sư Triều Châu xin học đạo. Các đệ tử thấy tu hành gia người Annamits toàn thân tróc ghẻ, người ngợm hôi hám có ý không ưa, xui sư đuổi đi. Sư nói:
          - Cứ gì hôi hám. Hễ có duyên khắc ngộ được đạo. 
Các đệ tử hỏi; vậy ông ấy có duyên gì? Sư đáp:
          - Duyên đọc được bụng dạ của kẻ khác.  
Rồi cho xuống tóc, đặt pháp hiệu. Song mấy năm trời không nhìn ngó gì đến, cũng không hề giảng cho một câu, chỉ cho phép cắp tráp theo hầu như một chú tiểu. Một hôm thầy trò đang đi đường, Tu hành gia nhìn thấy một con trâu đang ỉa bãi phân to tướng, trong lòng nổi tâm cơ, bèn buột miệng hỏi:
         - Thưa… Phật pháp là cái gì vậy?   
Sư hỏi lại:
        - Ngày trước ngươi toàn ăn thịt cá, vậy ngươi ỉa ra cái gì?   
        - Ỉa ra cứt“  Tu hành gia trả lời ngay.
        - Thế lúc chỉ ăn rau cỏ, ngươi ỉa ra cái gì?  Sư hỏi tiếp.
        - Cũng… cứt  Tu hành gia ngập ngừng.
        - Pháp đấy! Pháp đấy.  Sư nói liền hai tiếng.
Tu hành gia hoát nhiên đại ngộ. Trí huệ rực rỡ, Tu hành gia trở thành thiền sư. Ngài tìm về làng, lập một chiếc am nhỏ, hàng ngày đọc kinh, thiền định… rồi “hóa" ngay tại đó. Lâu dần cỏ dại trùm kín, chiếc am trở thành hoang phế. Một hôm có anh đánh dậm đi qua bỗng nổi cơn đau bụng, bèn chui vào giữa chỗ ấy ỉa một bãi. Tối hôm đó về nhà, đang ngủ, anh đánh dậm bỗng thấy một bóng người bước vào nhà bảo:
         - Ngươi sắp bị mọc một khối u ở trong bụng mà chết. Hãy uống một bát nước ở cái giếng chỗ ta thì sẽ khỏi.  
Anh đánh dậm không tin, hỏi lại:
         - Làm sao ông biết?   
         - Xem cứt ngươi ta biết – người kia trả lời xong biến mất.
          Anh đánh dậm toát mồ hôi, giật mình. Hóa  ra một giấc mơ. Chợt nhớ việc ỉa bậy ban ngày, anh chàng cũng thấy hoảng, nửa tin nửa ngờ. Khoảng tháng sau, anh ta cảm thấy có cục chướng lên giữa bụng, ăn uống không tiêu. Cái bụng trương phềnh lên, cứng ngắc, từ đó nằm một chỗ. Vợ con anh ta mời hết thầy thuốc này đến thầy thuốc khác. Song ai cũng lắc đầu, bảo anh sắp chầu ông bà ông vải đến nơi.
          Về phần anh đánh dậm, thì biết rằng mình đã ỉa bậy vào chỗ thiêng nên bị thánh vật. Khi mười phần đã chết đến chín, anh ta phều phào kể lại cho vợ nghe về giấc mơ hôm trước. Người vợ lập tức tìm đến chỗ đã từng có cái miếu. Phát cây vạch cỏ mãi, quả nhiên có một cái giếng sâu hút, nước trong vắt. Nàng múc một bát đem về cho chồng uống. Không ngờ bát nước hiệu nghiệm thật. Anh chồng uống vào đến đâu, bụng réo ùng ục đến đấy. Khối u xẹp dần. Ba ngày sau hết hẳn.
           Dân làng cho rằng vị thiền sư của làng đã hiển linh, bàn nhau kẻ góp công người góp của làm một ngôi đền tại ngay chỗ đó gọi là miếu “Cứt”.  Cái tên độc nhất vô nhị trên thế gian này.
           Miếu ấy thiêng, cầu gì được nấy. Có điều đồ cúng không dùng thứ gì khác ngoài… cứt. Ai có bệnh cứ mang cứt của mình tới, múc một bát nước ở cái giếng ấy, đem để cả hai trên bàn rồi thắp hương khấn vái. Đợi cho cháy hết hương, đem bát nước về mà uống thì bách bệnh tiêu tan.    
           Ngôi miếu từ đó nổi tiếng, người thiên hạ lũ lượt tìm đến… 
Song kì diệu nhất của miếu là những người đến cúng, không những khỏi bệnh, mà tất cả những gì vốn giấu kín trong bụng xưa nay, đều bất ngờ ứng vào miệng, lộ ra hết. Người lương thiện thì chẳng sao, bởi chẳng có gì phải giấu giếm. Còn những kẻ lưu manh, bất lương, những kẻ chuyên nghề bịp bợm thì đó quả là một đại họa. Cứ tưởng sự thật một khi đã được giấu trong bụng thì sẽ kín như bưng. Ai dè hàng ngày nó vẫn theo đường bài tiết ra ngoài. Thế là cùng với sự chữa khỏi bệnh thì sự thật phơi bày,  mặt nạ bị rơi tuột. Khối kẻ khoác áo đạo đức hóa ra lưu manh, khối vị phụ mẫu hóa bất lương gian ác. Vì thế người tìm đến chữa bệnh thưa dần, thưa dần. Có kẻ thà chết chứ nhất định không chịu mang cứt đến cầu cúng.
          Thế rồi lại sinh ra cái nghề ăn trộm cứt mang đến đền để vạch những chỗ xấu của nhau. Kẻ trên, người dưới, đồng liêu, đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng… Cứ gọi là loạn cả lên. Cứt té ra lại là chỗ dễ làm bại lộ chân tướng nhất.
          Người làng này có tục giấu cứt kể từ hồi đó. Ai cũng lo phòng xa bởi biết đâu đấy, dẫu mình không tự mang cứt đến cầu, song nhỡ có kẻ khác lấy trộm, mang đến cúng thì bao nhiêu điều giấu giếm của mình cũng sẽ bị phơi bày cho thiên hạ biết hết. Vì thế giấu cứt trở thành một cái tục. 
          Dù sao thì sự hiện diện của ngôi miếu cũng là điều cảnh báo đối với những kẻ rắp tâm làm điều xấu. Trẻ con được cha mẹ theo dõi, rèn cặp trở nên ngoan ngoãn. Người lớn đối xử với nhau thân ái, chân tình, không dám hại nhau vì biết sự thật trong bụng sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra bên ngoài. Làng này có tiếng là một làng văn… văn gì nhỉ? À văn hóa từ đấy!




08/09/13

PHẢI LÀM THẾ NÀO

ST
               Cà phê sáng, Đen nóng tớ thích vậy. Đang ngồi thả hồn chứ làm cái cóc khô gì, Thằng láng giềng thất thểu đi ra kéo ghế ngồi cạnh. Trông nó như thằng vừa bị vợ tế cho một trận. Mình ngứa mồm hỏi nó; Tối qua bên mày mổ bò sao nói to thế. Anh ạ em chán vợ em lắm ! “Ơ thằng này ngu có vợ thì phải thích chứ sao chán!  Mày kể tao nghe xem nào !” Thằng này 38 tuổi, vừa mới cưới vợ được hơn vài năm nay. Vợ chồng cũng có một con gái 3  tuổi, rất đáng yêu. Vợ nó 30, là người phụ nữ có nhan sắc tín nhiệm thấp. Nó bắt đầu kể:
              Em sẽ chẳng dấu gì, Với em, vợ xấu hay đẹp cũng NO vấn đề. Hình thức bên ngoài ấy mà. Thế nên em vẫn yêu vợ vì sự giản dị và chân thành. Cơ quan em cách nhà bốn chục cây số, nên cứ một tuần thăm vợ một lần. Sau cưới, bọn em vẫn xa nhau. Về với vợ 2 ngày cuối tuần, rồi lại đi. Khi ấy, em không thấy vợ có gì xấu cả. Ngày còn yêu, em cũng không nhìn thấy tật xấu nào. Từ ngày xin chuyển công tác, về nhà sống với vợ, em thấy vợ em quá vô duyên. Em chán!

05/09/13

ƯỚC GÌ




Ước gì em hóa Phong lan
Để anh mua được làm giàn anh treo
Còn như "Mẹ biết anh nghèo"
Mẹ gọi bảo: Đấy! Cho theo không mày
Lạy giời! có được câu này
Anh thành một gã ăn mày được xôi
Dù cho góc bể chân trời
Cầm bằng bị gậy một đời theo em
Màn trời chiếu đất qua  đêm
Ngực anh gối ấm cho em tựa đầu!
02/2012

04/09/13

NÓI CÁI CHẲNG CÓ GÌ




ST
          Một giáo sư môn logic hình thức bị mất kính. Ông suy luận: Ai lấy cắp? Đương nhiên là kẻ cắp rồi. Và tên này có thể bị cận thị, có thể không. Có thể hắn đã có kính, có thể chưa có. Nhưng nếu chưa có làm sao hắn có thể trông thấy kính của mình? Điều này chứng tỏ hắn không bị cận thị. Mà không bị cận thị thì đâu cần tới kính. Từ những giả thuyết trên, có thể kết luận là không ai lấy kính của mình cả. Chắc chắn nó nằm ở đâu đây thôi. Nhưng mình đã nhìn khắp, không thấy gì cả. Mà mình nhìn được như vậy có nghĩa là mình đang đeo kính. A đúng rồi, kính đang nằm trên mũi mình. 
 Đó là câu chuyện nhặt trên mạng.
              Cuối cùng là im lặng. Biết nói gì bây giờ? Bạn và tôi, chúng ta lớn lên trong cùng một thành phố, Ngõ nhỏ phố nhỏ. Ô cửa sổ màu xanh nhà ai đó, chúng ta trẻ trung và xinh đẹp, chúng ta ai cũng từng nhiều lần đi dưới hàng cây ven đường, cười đùa. Có lần bạn nói với tôi, cuộc sống đẹp còn hơn cả trong mơ. Bạn yêu tự do và có lắm tiền. Tôi cũng yêu tự do và có lắm tiền. Chúng ta đều yêu tự do và có nhiều tiền. nếu không hơn thì có lẽ cũng chẳng kém gì những kẻ cứ mở mồm ra là thao thao bất tuyệt về tự do. Mà cũng chẳng lép vế với ba thằng doanh nghiệp mở mồm còn chưa đánh răng đã tiền. Ồ!.
             Bạn ơi chẳng lẽ chúng ta bé bỏng mãi sao, Từ ngõ nhỏ nơi có rất nhiều nhân dân anh hùng sinh sống, ta tràn ra mặt đường. Ô cửa sổ màu xanh giờ đã thay màu khác. Đọc Do rê mon đã thấy chán phè. Trong chúng ta còn có ai muốn đọc "dế mèn phiêu lưu ký". V.v…chỉ toàn là dối trá…Cuộc sồng dường như đã khác, xã hội một màu giờ đã loang lổ và ố vàng. Tôi và các bạn vẫn yêu lắm tự do và tiền, nhưng cũng hiểu cái giá phải trả để có được sản phẩm đầy ý nghĩa xã hội này.
         Có khi nào bạn thấy cuộc sống hoang mang và bế tắc không?



          

03/09/13

THƠ




Em làm thơ
Cứ viết về mưa là ướt áo
Tôi véo mũi đùa
Em nói  rằng
Anh ế cũng phải thôi!

02/09/13

THƠ & VỢ


Làm thơ đọc để mà chơi
Gọi là thơ thẩn cho đời nó vui
Văn đem xắn đoạn cũng mùi
Quên ăn sớm tối mài dùi như tu
Chuông tình, mõ tính gật gù
Vợ qua liếc xéo: “Anh  như thằng gàn
... 
Ảnh ST
Văn thì câu chữ ngang tàng
Thơ thì rặt những thở than thất tình
Nào là em đẹp em xinh
Sao em cứ mãi vô tình với anh
Em này lan tím một nhành
Em kia bướm trắng lượn quanh mơ hồ
Lạy giời con bé răng hô
Hôn nó một cái trán vồ cho dơ
Đầy người họ chẳng làm thơ
Chỉ làm đầy tớ họ vơ tỉ tiền”
...

Vợ anh đã  đẹp lại hiền
Đì anh như thế không điên là mừng
Thẩn thơ thơ thẩn  tưng bừng
Đêm ngày sớm tối không ngừng thẩn thơ.
...