Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

30/11/13

ĐỂ ĐỜI

Ảnh người ta

            Đi ngáo ngơ vào làng Đại Hoàng, chính là làng Vũ Đại trong tác phẩm Chí Phèo của nhà văn Nam Cao! 
           Ngẫm về ông, nghĩ đến ngoài kia. Chà chà! Những câu chửi đời kinh điển . Hai nhân vật văn học Chí Phèo và Thị Nở, ai đã đọc tác phẩm thì muốn quên cũng không quên được. Nó ngấm , nó bám rễ cọc rễ chùm vào trong lòng người ta rồi.

29/11/13

TỰ CẢM




Ta lang thang chẳng biết đi đâu
Cả đời  đã bước vạn bước  sầu
Đã thấy đôi chân mình mỏi mệt
Muốn bỏ muộn phiền trút lo âu


Ảnh người ta

Ta muốn quên sạch ký ức xưa
Quên cả đất trời cả nắng mưa
Ta thèm một chút trăng suông lạnh
Để biết vị ta nhạt hay vừa.

27/11/13

TÌNH THỜI MẠNG NHỆN 2

(ảnh người ta)


           Mình vốn là một thằng bé ngoan, giờ già vẫn ngoan. Gần đây quen một bạn, xong rồi yêu bạn ý trên mạng (Bạn blog) hồi đầu mình gọi bạn ý là chị, giờ yêu nhau rồi, quen mẹ nó mồm vẫn gọi bằng chị.
          Chừng ba tháng sau hai đứa không hề hợp đồng bảo hiểm gì, nhưng cùng giơ chân bước thêm bước nữa. Là nói tiến lên giai đoạn mới. Mới mà rất sâu đậm, mình yêu thật yêu hết hơi. Ban ngày chát chít, sáng ra chát chít, tối cũng chát chít. Thế mà nhiều đêm nằm nhớ chị. Thôi chết lại lỡ, nhớ em! Quay mặt vào tường khóc nức nở, rồi lôi điện thoại ra nhắn tin.

26/11/13

NÀY EM





Có anh sống ở trên đời
Là để em còn có người mà yêu
Như thế tiện biết bao nhiêu
Em không nghĩ được cái điều ấy sao
Bây giờ bắc ghế làm cao
Đến khi ế chỏng thằng nào hơn anh
Một trăm con gái đành hanh
Đều là “kén cá chọn canh” đấy mà
Rồi ra họ sẽ chết già!
...

24/11/13

BẠN

viết tiếp ĐẠI CA

         Ba đứa cùng lớn lên bên nhau, anh Cò lớn hơn tôi và con Lan voi 2 tuổi, anh có vợ và một con trai, Vợ anh không may bệnh trọng chết bốn năm nay. Con trai  cho đi du học. Anh Cò giờ cũng độc thân như Sỏi và con Lan.
         Năm trước con Lan kêu buồn, thương nó tôi làm mối nó cho anh Cò. Anh Cò định đấm vào mặt tôi, bảo mày phá vỡ thế chân vạc. Còn con lan bảo “Ông Sỏi không được lưu manh, không được phản bội tình cảm của tôi dành cho ông. Nếu lấy chồng tôi chỉ lấy ông, ông không có người thay thế”.
          Hihi thế mới gay. (Con lan là con gái mà ngay từ bé nó đã bắt tôi gọi nó là đại ca. Nhân vật chính trong chuyện "đại ca ") Nó thế! Nên có cho kẹo tôi cũng không dám cãi lời nó. 

23/11/13

SÔNG ƠI CÓ BIẾT



Anh không dám ngược dòng kí ức
Bước lối mòn xanh cỏ thời gian
Sợ dòng trôi phù sa đỏ lựng
Xấu hổ vì anh phải đổi dòng

Con đò khua mái chèo mạnh quá
Anh ngờ rằng chìm mất ca dao
Sợ mất câu hò  xưa đối đáp
Để anh buồn ngần ngại gặp nhau

Anh muốn nằm ngả lưng trên cỏ
Sợ gặp trăng, gặp cơn gió thổi
Sợ gặp em  ngày xưa nông nổi
Anh lại yêu  nóng vội viển vông

Đông đã về gió ngược ven sông
Có nỗi nhớ căng buồm lồng lộng
Có mối tình vẫn còn đang sống
Một tâm hồn ngồi lại hư không.

...

22/11/13

ĐỢI


Đò ơi ngày ấy sang ngang
Sao không chờ chút ta sang với đò
Bạn ta từ thuở học trò
Cùng ta gan ruột  hẹn hò bến sông
Ngày sau em có lấy chồng
Chính anh là gã đàn ông em tìm
Em tìm cái cách tìm chim
“Chim ăn bể bắc đi tìm bể đông”
Bây giờ em đã lấy chồng
Đò ngang còn đó mà không thấy người
Đợi em rơi mất nụ cười.
...

20/11/13

ĐÊM NGHE HÁT



           Từ đận con Ơ bỏ nghề chính,  chuyển sang thú vui lô đề, gọi chung là cờ bạc,  thì thân thể, mặt mũi nó suy kiệt, tàn tạ hẳn. Nó còn nghĩ thú cờ bạc tao nhã văn minh hơn. Tính cách con Ơ vui buồn là ở chỗ hôm  thắng hay thua bạc. Chẳng biết ngày còn công tác ngành  cave thế nào chuyên môn có tốt không, chứ cái món cờ bạc nó cũng chăm chỉ lắm, con Ơ chơi tất từ truyền thống đến hiện đại. Cái môn ba cây, tổ tôm, xóc đĩa là truyền thống đứt đuôi, những môn hiện đại  như lô, đề, cá độ bóng banh, đủ cả. Những hôm thắng bạc Ơ  cười và hát như bọn ca sỹ được giải sao mai lên đồng. Còn thua thì  ngồi đầu hè,  ruồi đậu vào mép nó bò một vòng quanh môi, chán rồi bay đi Ơ ứ thèm đuổi. Mình nghĩ, hình ảnh Ơ  ngồi chầu hẫu trông như chó ngồi chờ tát ao ấy, tựa cằm cắm vú vào hai đầu gối nhìn mơ hồ.

18/11/13

CÁI DUYÊN CÁI SỐ NÓ VỒ LẤY NHAU



               Em tên là Ơ, Tên húy của em đấy, Sau này tên Trần Ái Ơ sẽ ghi vào bài vị đấy. Tên thật của em nhé! Không phải tôi ngại ngần gì để mà nói lái, hay viết tắt. Cái tên em, ngồi chừng nửa tiếng mà chiêm nghiệm thì thấy hay, nó như một tiếng reo ngỡ ngàng,  bất ngờ và như người gọi tên em, có lẽ ngạc nhiên lắm, cũng có khi bị vỡ lẽ.  Đừng hỏi vì sao có cái tên như vậy. là do cha mẹ sinh ra cả mà thôi!
               Bạn ạ! Phụ nữ đẹp,  họat bát, thường  tự tin, có chút hoang tưởng. Chút hoang tưởng ở người đẹp, khiến họ luôn Tự nghĩ ra niềm vui, nhiều người cười một mình. Nó cũng là điểm yếu của các nàng. Chết nỗi nó ở ngay trong tâm thất hay tâm nhĩ gì đó của người đẹp. Tấn công cưa cẩm một cây đại thụ hoang tưởng rất cần ranh mãnh, láu cá. Có khi nàng đổ kềnh rồi  mà vẫn không tự biết. Tôi đã nghĩ về em như vậy và kế hoạch tác chiến cũng đã hoạch định như vậy. Tôi sẽ đánh nhanh, thắng nhanh.

17/11/13

TÍM



Lạ chưa ngoài cửa phong lan 
Tím gì ngoài ấy nát tan trăng thề 
Ô kìa! Mắt lá đam mê 
Nhặt mảnh trăng thề tím cánh phong lan
...



16/11/13

GIÓ MÙA

Anh  trong đêm  mơ
Thấy gió về vội vã
Thu quá đát rơi lá vàng lả tả
Gió ngượng ngịu thơm làn tóc thả
Một con thuyền neo đậu bến bờ môi
Em yêu ơi nghe gió mùa ngang phố
Nói đôi chân váy ngắn như đùa
Anh buông thả mình tùy hứng bước
Trên thảm đời lê thê cỏ hoang sơ
Chiếc lá khô rơi trên đó héo mờ!


15/11/13

TẶNG




Tặng hoa
Mà đứng chôn chân

Nói sao giờ nhỉ
Mình cần nói sao?

Ở nhà tập dượt thế nào
Đến đây lú lẫn
Thằng nào ngu hơn(!)
...

14/11/13

HỚ


Anh sang thăm em mà không gặp
Gói chiếc hôn trong nỗi nhớ mang về
Đi dọc đường gặp nưả vầng trăng khuyết
Thêm một chút buồn và vơi bớt đam mê.
...

13/11/13

THỞ DÀI


Em thở dài và nói một mình
Bằng lời thơ của Xuân Quỳnh nữ sỹ
Chia đời người làm bốn mùa em nhỉ
Và thấy mình tuổi tác đã vào thu

12/11/13

HỒ TÂY BÂNG KHUÂNG

  

        
         Bao nhiêu mùa đông đã trôi tuột, Một nửa đời người cũng trôi tuột. Tôi chẳng quên cái khỉ mốc gì, nhất là những kỷ niệm. Đang yên lành một bạn rủ phượt Tây Hồ. Ừ Nơi ấy làm tôi bâng khuâng.
        Hồ Tây xưa các cụ gọi Dâm Đàm, Tôi thích chơi đồ cổ thì gọi Dâm Đàm. Trời vào đông nếm lành lạnh. E…Hèm! Nhớ mùa đông (198...)thời trước cải cách.
          Có chàng trai hăm nhăm tuổi mà khỏe như chàng mười bảy. Để tìm xem đâu đó có sừng trâu mà bẻ gãy. Sừng không có, mà có cũng chẳng bẻ gãy. Bằng chứng là ngày đầu đông năm ấy đèo em bằng con Thống Nhất cũ, từ Hà Đông lên Dâm Đàm mà phải tăng tốc bằng rắm. Cả giờ đồng hồ mới tới nơi.

09/11/13

MÙA ĐÔNG


Anh giấu mùa đông trong tim anh
Nỗi sầu đóng tuyết trắng long lanh
Anh thèm hơi thở cho bớt lạnh
Lại thấy gió mùa thổi châng lâng

Nhớ khói lam chiều cuộn thinh không
Heo may ngõ nhỏ buồn rũ rượi
Bên đường có vài đôi đang cưới
Hồn càng buốt giá lúc chờ trông

Anh đứng giữa trời đông trĩu nặng
Mùi ngô ai nướng cháy quê hương
Tại giấu trong tim mùa đông vắng
Nên tình tôi lạnh mãi mù sương

Phố núi trời trưa núi vẫn mờ
Trăng khuya gió lạnh núi lại mơ
Chắc Ngọc Mỹ Nhân* đêm mất ngủ
Nên trời vừa sáng đã làm thơ.


* Núi có tên Ngọc Mỹ Nhân

08/11/13

GỌI



Em ơi! 
Trời đã cuối thu
Quả tình đã chín 
Đánh đu gió về
Chờ em 
Chờ mải chờ mê
Làm người thu hoạch 
Em về đi em!
...

07/11/13

TẠI SAO "ĐỐT NHÀ"


           Thỉnh thoảng lại ngồi với nhau như thế này, vui như mổ bò. Không nhiều, chỉ bốn bloger nhưng cũng đủ văn sỹ, thi sỹ, nhạc sỹ và…cả tục sỹ. Ý hợp tâm đồng. Các chước tác cứ từ  mồm tuôn ra ào ào.
           Quán xá rất hay ở chỗ kết dính mọi người lại với nhau, nhất là mấy ông “sỹ” thì càng dính…  Quán nằm ngã ba,  thành ra ngồi đó được chứng kiến kẻ qua, người lại. Ai đi qua cũng đánh mắt nhìn, có khi họ nghĩ mấy ông này người sao thổ dạo chơi trái đất. Các ông nói với nhau đủ các mặt hàng, đến chừng giữa buổi thì sôi máu văn thơ. Như mọi khi trêu chọc những người qua lại chán quay ra tự khích bác nhau, hôm nay cũng thế. Một anh chỉ vào mặt bạn mình và đọc:
“Mặt trông đần thế lốc gơ”
Ông đối diện đọc nối:
“Bảo sao thiên hạ làm thơ quá nhiều”
Đang còn mải nâng ly ông thứ ba như thể giật mình chỉ vào cô gái ngồi bàn bên:
“Cô này chắc rất lắm điều”
Cuối cùng ông tục sỹ lên tiếng và chỉ tay vào người ngồi đối diện cô gái bàn bên:
“Anh  này chắc được ả chiều cả đêm”
            Hai người khách bàn bên, bị chê, khó chịu đứng dậy ra đi, vài phút sau một toán thanh niên đến gặp các “sỹ” hỏi về tác hại của thơ…

06/11/13

Viết cho ATQ



Bởi xa nhau nên thành phố hoang tàn
Quán xá tiêu điều lạnh vắng hồn tôi 
Giống như  pha lê  tuột tay vụn vỡ
Đau rất  nhiều trong nhung nhớ tim côi
...
Hà nội ơi tôi tha thiết yêu người
Yêu như thể cả ngàn năm cách trở
Yêu đến độ những câu thơ nức nở
Tình tôi thành một thứ để trêu ngươi
 ...
Em xa xôi cánh chim chiều rã mỏi
Tôi muốn trở lại hồ Trúc bạch chơi
Đường thanh niên còn xào xạc lá rơi
Hương cốm ngọt quyện với mùi hoa sữa
 ...
Tôi muốn cầm tay em yêu chan chứa
Áp má mình và ngửa cổ ngắm sao
Tôi muốn  bên em cho bớt  nôn nao
Bởi xa em mà tim đau cắt  cứa.
... 
Ngày lại ngày nhắc đến em cởi mở
Tên loài hoa năm chỉ nở một lần
Nghe trầm trồ thán phục của tao nhân
Còn tôi nói tôi yêu hoa mệt mỏi.
...
Yêu lắm lắm cả năm ròng còm cõi
Ước một lần tôi nghe em cười nói
Trời có sập đất có ngâm lòng biển
Cũng nở môi cười và nhẹ thoát hồn tôi.
...

05/11/13

ĐỪNG

Đừng yêu anh nhé em ơi
Yêu anh em sẽ mồ côi cả đời
Vì anh yêu chết thì thôi
Anh vừa dại vừa dở hơi ấy mà!
...

04/11/13

"BẮT QUÀNG LÀM HỌ"



       “Thấy người sang bắt quàng làm họ” Câu này từ đâu mà ra tớ cóc cần biết, đọc nó hay không? Thì có cái khỉ gió gì mà hay với chả ho. Bạn thấy tớ viết vậy bạn có hiểu gì không! Chắc lại bảo không; thì ngay chính tớ cũng chẳng hiểu ra làm sao.