Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

29/12/13

"DIỄM XƯA"

        
           Bố khỉ, bỏ học mấy chục năm , mình đã bảo không tham gia bất kể hội nào cả, toàn hội tốn tiền và phi chính phủ. Đang dặt dẹo café gặp ngay con lớp trưởng sếp cũ nhé . Có liên quan chuyện ngày anh còn đánh rắm liên hoàn trong lớp! Thế là lại miên man nghĩ đến các em!
          Gái bây giờ hiếm, anh xin lỗi bọn con gái ngoan và chân chính (Bọn chúng mày tuyệt chủng mẹ nó rồi)
          Con người giờ sống chỉ có  tiền, chạ như ngày xưa "Lều tranh tim đất" Nghèo đã ở lều tranh thì làm gì có vàng mà đúc tim.
          Đàn ông thằng nào bảo không thích gái đẹp , chắc chắn thằng này từ trung tâm quái nhân Trâu quỳ. Nhưng nói đến chuyện gái , nói ngàn năm không hết. Gái đẹp mới là chỗ nói chỗ bêu, còn gái chưa đẹp hay mất đẹp thì gượm đã. Ngại quá nhưng sự thật là thế!.

25/12/13

TÔI CHẲNG THÍCH THIÊN ĐƯỜNG



Tôi đi dạo 
Lạc vào mùa giáng sinh
Người ta vẫn nói
Nước thiên đường hạnh phúc
Đầy suối mật
Ăn bao nhiêu cứ múc
Đồng cỏ mơn man
Vườn cây nung núc quả
Chỉ có tình yêu là xa lạ
Thôi thế thì thôi!
Tôi thích trái đất hơn
Chẳng hạnh phúc nào
Bằng cái hôn trên mặt đất.

22/12/13

EM & RƯỢU

Thời gian trôi
 Chẳng đợi chờ ai cả
Không uống rượu
 Thất tình
Nghĩa là đời mất giá (!)

 Tôi thật thà
Không thông minh đến nỗi
Không biết yêu và chẳng dám uống say 
Cho nên cứ
Say em và say rượu đêm ngày.

  Vậy thôi
Mà mắc tội với trời
   Nói thật
Tôi khước từ xưng tội
 Trần tục đơn sơ - Kệ xác
Cho đến khi bị tống khứ khỏi đời này.







20/12/13

NỢ ĐỜI



Rượu buồn đắng ngắt câu thơ 
Vài ba cái chữ vu vơ thất tình 
Ta còn gì để cho mình
Lắng nghe tim tiếng thậm thình đơn côi 
Em trả tôi một nụ cười 
Bạc vàng không thiết hỡi người tôi yêu 
Có đâu chừng ấy đã nhiều 
Mà thành nợ rất khó chiều thế gian! 

17/12/13

NHẮN BẠN

 Tớ viết blog chẳng cho một người cụ thể nào , mà hình như cũng chẳng cho cả tớ, mà cho một niềm vui nho nhỏ và chung chung. Tớ có nhiều bạn tốt và cũng có mấy bạn. Chẹp! mệt mỏi với các bạn lắm rồi!

16/12/13

Ở CÁI “NẾP NHĂN”

Hoàng Hoa Huyền  Diệu


                 Một người đàn ông bụng to, chui ra từ cửa chiếc lếch xù, đi nặng nề chậm chạp, Cái phong cách của đại gia đấy. Chồng con Lan đấy ! Đại gia thì làm sao mà con Lan thì thế nào. Một câu chuyện thuộc về GATO các bạn ạ! 
                 Con Lan chân ngắn, không hề chân dài, lại mập.  Nó lấy được thằng chồng giầu có kinh khủng. Chuyện giầu thì nó có, nó ăn, nhưng là chỗ nó bị nổi tiềng. Nổi tiếng ở chỗ GATO mà thôi. Con gái, đứa chó nào chẳng ước lấy được chồng giầu. Khi lấy được rồi thì cứ như người phải tội vậy . Mẹ kiếp đàm tiếu…Lấy chồng chẳng lẽ lớn lao thế kia à! Kinh thiên động địa thế kia à.

14/12/13

CÀ PHÊ SÁNG(tiếp)

Ảnh người ta

           Anh giờ có thiên hướng tu, theo cách uống cà phê, Nghĩa là ra nhà hàng trước ngõ nhà anh, làm phin đen ngồi mà rặn chữ. Bố khỉ đến hay. Mà chuyện cứ quanh ly cà phê chỉ có chuyện bông phèng.
           Sáng nhẽ 8 giờ. Anh ngồi dậy từ từ, xỏ dép cũng từ từ. Đứng thẳng chẳng vươn vai, Già rồi cứ thể dục nó rắc cái lại  đóng đinh , bó bột. Chẳng dại!
           Đi dọn cái bồn cầu…(ấy chết đi đánh răng). Lẫn rồi, bây giờ là lẫn hết cả.
           Con bé Ơ hồi này có bạn trai, một thằng trọc lốc vì hói, Nhìn chẳng đẹp đôi tý nào. Anh thắc mắc:

13/12/13

12/12/13

ÚY LẠO ĐÀN ÔNG


Không phải ảnh người ta!


Chân lý này chàng ngốc nào cũng biết
Ta bỏ yêu là các em ế hết
Nhưng ta thôi là phạm tội với trời
Nên ta còn liêu xiêu và rất mệt .
...


08/12/13

CÀ PHÊ SÁNG




                Anh sáng ra ngại nhìn giờ,  mở mắt mà nó không mở, Có tiếng léo nhéo vọng  vào nhà. Nhẽ đây là tiếng trẻ đi học. Bố khỉ tại sao đi học sớm thế, vất vả thế mà  bao nhiêu năm qua chúng nó không chết? Mình ngày bé chắc cũng vậy. Nghĩ lại khiếp thật.
               Nằm thêm tý nữa. Kệ đời, kệ mẹ nó cuộc sống. Anh nằm chúng mày cứ làm ăn  cứ cắn xé thêm đi. Đời anh mày cũng kinh qua quá nhiều đau khổ rồi. Có dậy sớm nửa tiếng đồng hồ cũng chẳng thể thay đổi được giang sơn. Nằm trên giường nghĩ xem thế nào là tình yêu, món này lần nào cũng bỡ ngỡ? Thế nào là cuộc sống?
               Một thằng lập dị thiên hạ cùng lắm gọi là thằng hấp. Mà nghe từ “Hấp” còn sướng tai hơn là điên.
               Cái điện thoại anh để chế độ im lặng, lại vứt trên mặt bàn.  Có tin nhắn nó rung nghe … rún…rún…còn có cuộc gọi đến thì nó rún …lâu…rún…mãi… khi  cầm lấy nhấn OK mới thôi. Sáng bảnh mắt nhưng với mình thì hãy còn đêm chợt… Rún… Rún… Con Ơ gọi đi café. Mình đạp chăn, quần áo chỉnh tề, tức tốc lên đường. Đến nơi đã thấy nàng và một đống lố nhố nam nữ ồn ào. Cái thói đời đến chốn ăn chơi chậm chút lại được trọng vọng, chúng kéo ghế,  mời mình ngồi, bắt tay bắt chân, chém gió giới thiệu.

07/12/13

TÔI vẫn CHẾT


Sáng mùa đông lạnh hơn cả gió
Hạt sương buồn còn vương đầu lá cỏ
Chim chào mào nhà ai nuôi hót rộ
Đang chửi đời kêu khổ, kiếp chim lồng!

Gặp  em cười đôi môi của hoa hồng
Tôi rất buồn vì môi ấy  có chồng
Vẫn cô đơn bởi mùa đông vẫn lạnh
Em vẫn cười tôi vẫn sống - nổi không?!

Lại lần nữa nụ cười đi ngang cổng
Môi không hôn thì còn sống làm gì
Sương vẫn xuống vẫn đeo cườm ngọn cỏ
Em vẫn cứ cười và tôi vẫn chết đi.

Đấy lại thế, tiếng chim lồng vẫn hót
Trời vẫn lạnh và hoa hồng vẫn nở
Cái gáo nhỏ trên vai tôi muốn vỡ
Tôi giận đời sao lại cứ làm thơ.

06/12/13

TÔI XIN

I'm sorry



Tôi muốn nói với bè bạn của tôi
Lời thân ái một lời thôi - xin lỗi
Vì đã mang những điều mệt mỏi
Suốt cả ngày dù sáng trưa chiều tối
Chữ của tôi không làm nguôi cơn đói
Chẳng dịu đau cũng chẳng hết ưu sầu
Những chuyện tình không cuối cũng chẳng đầu
Những câu thơ nói cái ở đâu đâu
Là mây bay là trời xanh bể biếc
Đến tình yêu đủ sắc màu khắc nghiệt
Có bốn mùa có gió nồm gió bắc
Bầy quạ đen ô thước nối nhịp cầu 
Viết bao nhiêu thì cũng là lấy được
Chẳng cho tôi và không cho các bạn
Chẳng để lại sau, không hề có trước
Lời hành thiện và cả điều quái ác
Phiền  các bạn những tâm hồn Bồ tát
Mất thì giờ 
Đọc những dòng vô bổ
Tôi xin nhé  tôi là người có lỗi.

05/12/13

PHƠI MÌNH BÃI CHÁY


Rõ khộ! ảnh người ta


           Anh không thường nghe nhạc, anh  biết phàm đã làm người thì phải biết hát là hay, còn hát không hay chưa chắc đã phải là hát, có khi là rên, là cãi cọ bằng văn vần, thậm chí có người nghe hát rõ ràng còn hỏi đểu người hát “mày đau bụng à”…             
           Anh còn nghĩ đàn ông phải biết một vài loại đàn , chí ít anh cũng biết một loại… Đoán đi anh biết nhạc cụ nào vậy. Đàn mà anh sành chính là  (Violon) đọc Việt âm là Vi ô lông. Anh lại diễn giải dài dòng rồi. Anh không hay nghe nhạc , một phần tai anh nó điếc. Mà anh nghĩ  có khi là do tai mình giống  tai trâu. Chẹp! thế thì còn thẩm định làm sao  cái anh thính phòng. Cái anh opera.
            Vậy là cái văn hóa, anh chẳng có nhiều. Cái gốc văn hóa của một con người có cái tai trâu lại càng kém. Mấy lần bạn bè rủ đến hè nhà hát lớn nghe ốp la (Ấy chết OPERA)anh không đi. Mình tai nó không được khỏe, đến nghe mấy cái thằng nghệ sỹ Nhật và Hàn nó diễn xem ra khó chịu, rồi đang xem lỡ có nghe nhầm, nói bậy bọn tư bản giãy chết nó cười cho.

04/12/13

THUỐC CHỮA BUỒN


Ảnh người ta

Buồn thì lời đắng lẽ cay
Em mua viên kẹo bỏ ngay vào mồm
Tin rằng giờ nói ngọt hơn
Nỗi buồn tan hết chỉ còn niềm vui

Còn khi  mệt thức trắng đêm
Hai viên thuốc ngủ gối êm em nằm
Chợp mắt là đến canh năm
Nghe gà nó gáy ...O. NẰM. NỮA… SAO…?!

03/12/13

LOVE SEVEN - UP

Cái đầu đề thế này tớ nghĩ ra một cách dịch thuật cũng được THẤT TÌNH THÌ UỐNG RƯỢU.


                    Nay trời nhẽ vào đông. Cái lạnh đất, lạnh trời. Thế mà áp huyết tăng sao ấy. Não nhiều oxy hơn thường lệ. Mở máy mổ cò ghi lại tâm trạng của bộ não trì độn, không làm nổi một câu thơ thất tình. Nay bỗng dưng hoài cổ.
                     Từ cái ngày về bên sờ bóp này(blogspot) chỉ toàn viết cái cóc khô gì ấy, chưa bao giờ viết cho mình một cái gì nghiêm túc. Mà cũng có cái chó gì mà viết. Xưa học hành chưa xong đã lính tráng. Mang bên mình hai cái mắt toét. Chân đi vã. Mặt mũi thì lem luốc. Phảng phất trong trí nhớ mấy câu ca dao và ít từ ngữ tục tĩu. Ca dao để đôi lúc chửi đời, chán thì chửi con mắng vợ. Lại còn mấy câu tục tĩu để chửi đổng  những lúc hết gạo, mì tôm chưa kịp mua ... cho nó đỡ đói.

02/12/13

CHỢT THẤY

Ảnh người ta

Mùa đông không phải để buồn
Đắng cay không phải để buôn thất tình
Ngẩn ngơ ngơ ngẩn là mình
Thì ra ta vượt qua miền lẻ loi.


01/12/13

ÔI vần ÔI!



Này em ơi anh đã biết em rồi
Trẻ trong sáng trái tim em nông nổi
Vừa chợt đến đã quay lưng đi vội
Là con gái nghĩa là con hờn dỗi.
Anh im lìm anh chỉ biết thế thôi
Phát điên lên mà anh chỉ có ngồi
Lỳ lợm lắm anh thương em lặn lội
Bao nhiêu nào em có hiểu cho tôi
Anh ngồi đứng bên em dòng sông trôi
Em chẳng hiểu bởi em cần sôi nổi
Không giải thích vì đi đâu mà vội
Anh là thế em tha hồ hờn dỗi!
Chín chắn đi nào anh chỉ thế thôi
Nghĩ đến em đến bên cạnh tôi ngồi
Năng lượng yêu để cả chỗ em rồi
Bao nhiêu nào em có hiểu cho tôi
Mấy dòng này anh chỉ có thế thôi
Em đã đi rồi nó là của đãi bôi
Nhưng là gì em vẫn thế sông ơi
Bởi đời này khi nào mà chẳng vội.