Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

26/02/14

"ỌP LAI"




         Nàng mang phong cách ọp lai của phương nam, lên tầu bay ra bắc du xuân.
         -  Em và hai người bạn cùng lên phi cơ, đến Nội Bài một người đi Sơn tây, một người đi Hải Dương còn em đi dzìa đây. Vậy là cuộc phượt này của nàng mang khí tiết hội đồng và phong cách ọp lai rõ ràng nha! Chàng còn hình dung bây giờ tình online đang thịnh, các nàng đi yêu như đi hội.
        Vậy là đông, tây và nam, hướng nào cũng có một “chàng X” đón nàng. Chàng gọi D Đ cho nàng:

Ảnh người ta 
        -   Để anh đi đón, nàng giãy lên nói; 
        -  Trời mưa rét, em thương anh. Thôi để em taxi, anh yên tâm, mà anh phải cần đến sức khỏe đấy! Ôi nghe Nàng nói chàng xúc động.
        Thế rồi nàng ngồi xích lại gần. Ôm xòa lấy lấy vai chàng, dụi dụi cái khuôn mặt ấm và còn dính đầy nắng phương nam vào vai chàng, 
       -  Ôi lạnh quá anh nhỉ? Hành động của nàng làm chàng thấy ấm bụng và tự tin, nàng ơi cứ tha hồ mà dụi. Chàng miên man lại nghĩ đến câu thơ đâu đó “Môi hôn mà mắt cứ cay xè” . Nhẽ ấy mà ghi lại chuyện này, ngõ hầu giải thích chút về câu thơ!

25/02/14

XUÂN




Xuân của đất trời sao mà lạnh 
Nên mình cứ ngỡ hãy còn đông
Con gái hao hức đi chơi hội
Cười nói giòn tan chắc chưa chồng?
Giơ tay với chút lộc má hồng
Đụng phải điều sắc sắc không không
Ô hay cô gái cười tươi thế
Mình bỏ đi tu để làm chồng
***
Bao nhiêu nỗi niềm đâu dễ trải
Nói cả ra rồi tự lắng nghe
Em bảo anh cứ đa cảm mãi
Môi hôn mà mắt cứ cay xè.

23/02/14

MÊ MAN "MÀY MÍ MÔI"





Ảnh người ta 
        Gần nhà mấy chị sồn sồn thì thầm với nhau cả tháng trước tết, cứ như đảng mình hoạt động kỳ bí mật ý. Thế rồi tất cả các chị đều ốm, ai nấy ra đường khẩu trang, kính đen mà vẫn không che hết bông băng trên mặt. Ơ mà chị nào cũng thế chứ! Bỏ mẹ rồi! hay là lại có dịch gì mới.            
        Ngày thường các chị bán hàng khô ở chợ, có chị bán cá. Thành ra có khoảng 80%  âm thanh của phố được phát ra từ những đôi môi của các chị, khi các chị ốm đồng loạt, nghĩa là loa phường tắt.
       Đàn ông ai đi để ý vụn, thây kệ . Thế rồi tết nhất, rượu làm lú tiệt, quên bẵng. Chỉ mơ hồ cảm giác về hòa bình cho một cái tết vì không thấy ai chửi chồng, mắng chó. Nay nhẽ đã cuối giêng, cuối tuần, phố lại râm ran.
       Các chị đã khỏi ốm, váy áo xênh xang quá. Các chị đầu tư cho cái thể diện. Đổi đời hay sao nhỉ. Ôi giời! Lộng lẫy cả phố phường. Mình vốn hiếu kỳ thấy lạ kéo ngay võng ra hiên nằm . Gớm chờ mãi nay mới được chút nắng ấm (Ý tứ là nằm tắm nắng đấy). Các chị lượn qua lượn lại chóng hết cả mặt. Lần nào qua cũng chào anh Sỏi phát, thế mới khộ chứ!

21/02/14

HOA ƠI



Quỳnh ơi !
Em vừa nở lại tàn rồi
Đời nhẽ chỉ thế thôi
Em và tôi sinh  ở trên đời
Rồi sẽ chết  nấm mồ kia đang đợi
Chớp mắt thôi
Nhanh như thế đấy Quỳnh ơi!

20/02/14

XUÂN BUỒN

Mỗi đêm về nhắm mắt

19/02/14

XA


Xa rồi xa mãi em ơi
Một mình tôi giữa chơi vơi rượu chè
Khê nồng mà uống say nhè
Còn em xe ngựa đi về ríu ran
Thê lương mưa rải bạt ngàn
Rồi em sẽ hiểu dối gian cuộc đời
Tôi nghèo có mấy chữ thôi
Nay ngồi hàng mộng mai ngồi quán mơ
Tình nào cũng đẹp cũng thơ
Cũng day dứt nhớ dại khờ như nhau
Chia tay nào cũng đớn đau.
.

18/02/14

VỚI SÔNG

Ảnh người ta


Nhớ em anh gọi sông ơi
Dòng  nước trôi
Theo những âm thanh ba hoa 
Của đời này dung tục

17/02/14

VÂNG TÔI VIẾT

          Tôi sẽ viết, viết cái gì giờ nhỉ! trên trần nhà những con thạch sùng cắn đuôi nhau. Chẳng nghĩ được gì, lướt Web cho khỏi trống rỗng. Thấy chuyện Nhấn nhá bên blog Khoai lang; Cặp vợ chồng nghệ sĩ Thanh Thúy- Đức Thịnh (Cái cậu Đức Thịnh vào vai tay bảo vệ Phê trong phim CÔ GÁI XẤU XÍ), vợ chồng nhà này đã công bố  báo chí, nhằm tuyên truyền trong cả nước là:
         “Đêm nào cũng nắm tay nhau, hôn nhau xong rồi mới đi ngủ, các bác ạ! Hí hí! thế là  tối đến nắm tay nhau rồi hôn nhau rồi đi ngủ, hôm sau lại nắm tay nhau, lại hôn nhau lại đi ngủ, hôm sau nữa cũng vậy lại nắm tay nhau lại hôn nhau và lại đi ngủ... Cứ vậy trong nhiều năm”. Tài thật !!!

14/02/14

KHAI XUÂN



Mùa xuân đã về rồi em ơi
Hoa đã kết những quả tròn bé xíu
Nắng đang chườm đôi má hồng dìu dịu
Mưa phùn đã chán không rơi
Gió đông lạnh lẽo bỏ đi rồi

12/02/14

"NÓI YÊU EM LÀ ĐIỀU KHÓ KHĂN"

Ảnh mượn


            "Diễm xưa" về cái ngày trọ học ấy, Cho đến sáng nay, bao năm em luôn đánh vật với con yêu quái trong lòng mình. Em yêu cái cách yêu của em người ta gọi là yêu lệch, yêu một bên, hay còn gọi là yêu đơn phương cho có vẻ Hán Việt.
            Thật ra, Anh rất hiền và ngoan, nếu biết có người  thầm yêu trộm nhớ, chỉ cần hơi thể hiện thôi, mà anh phát hiện được, tức khắc anh tỏ ra rất ngoan, sống có khuôn phép ngay. Các em nghĩ xem anh thế có đáng yêu không. Đáng quá đi chứ.

11/02/14

LAN




Này em nhung nhớ ở những đâu
Mà nghe nguyên vẹn tím ban đầu
Cái chùm buồn tủi trong kẽ lá
Gió lùa trời lạnh biết thương nhau.
...
Nhịp điệu thời gian đã chuyển mùa
Rời rạc vô hồn mấy giọt mưa
Có yêu thương đâu trời nhỏ lệ
Như tiếng chim buồn lọt song thưa


10/02/14

CHÍNH & ĐÁNG

 Ngọt ngào vì có một va linh tinh!


Ảnh người ta



         Có thì giờ, tính lại lẩn thẩn, hay biên vơ vẩn. Gặp cảnh xưa thì hồi ức, gặp người cũ thì nhớ lại. Cái tính khỉ này của mấy vị cao tuổi đây. Nhẽ mình cũng đã già…hihi! Nhân dịp “Va linh tinh” có câu chuyện linh tinh này nha!
          Anh và Lan là đồng nghiệp. Cùng  một tổ chuyên môn,  thường xuyên trao đổi công việc và  luôn ngồi bên nhau (anh chứ quyết không phải gỗ đá nhé), mà nhân tiện cũng nói luôn anh là một anh nào đó chứ không phải anh là anh đâu đấy! nên có những phút xao lòng.

06/02/14

CHẲNG THÈM NHỚ!



       Khộ thế chứ !   
      Sáng nay đọc comment của một người bạn, bạn xúi mình cưới Ái Ơ đi, bằng không thì bỏ. Mình tán thành “Bỏ”. Ứ chơi với Ái Ơ lắm mồm nữa. Vừa tắt máy thì con Ky nó sủa. Giời ạ lại con Lan voi nó đến.   
       -  Anh có nhớ ngày xưa không?
      Con bé Lan nó hỏi anh thế, anh điên tiết mà rằng;
       -  Anh chạ nhớ, hơi đâu mà nhớ kẻ phụ tình.
       Là anh trách yêu nó vậy chứ, anh biết có chết thì trong tim nó vẫn còn một góc cho anh ở, như cái góc thổ cư mà người ta dùng làm toilet ấy chứ! Thế rồi anh bảo nó, hình như anh mang máng thế này:

03/02/14

SỐNG THỬ

Ảnh người ta


        Nghĩ chẳng cái gì ra cái gì, ấy thế mà lạ cứ đặt lưng chưa ngủ thì đã mơ, một giấc mơ rất hủ lậu.
        Ái Ơ  bị bệnh nói nhiều, nó bị bệnh chứ không phải nó ốm,  anh mới là người bị ốm! Chả là thế này ; Hai thứ mộc vị cùng hâm hấp, độc thân. Nhà cách nhau cái rãnh nước.  Ái Ơ hát thì anh nghe , anh viết blog thì nó đọc, cả hai chẳng nói ra nhưng phải lòng nhau lúc nào, nhớ mãi tìm chút khởi điểm mà không ra. 
        Một lần café sáng, cũng gần tết những cô đơn viên thấy buồn buồn,  hai cái của nợ lại viển vông. Lên kế hoạch, bàn bạc, thống nhất sống thử một tuần. Đúng một tuần thôi nha, có thế nào quyết định cho nhanh.
        Thế nào mà “gấu em vĩ đại” sướng không giữ nổi mồm, nói suốt ngày, cười suốt ngày.
        Ngày trước anh bị hấp dẫn do tính tình hoạt bát, sôi nổi của Ái Ơ. Nó vốn rất cởi mở, hy vọng đến không khí rộn rã của một gia đình giả tưởng.

02/02/14

BẠN XUÂN


Nắng vàng cánh bướm lng lơ
Mang dan díu thả câu thơ nhì nhằng
Nhìn mày tao phải lòng chăng
Xuân về sao lại chang chang nắng chiều
Thả thơ nếu có còn nhiều
Thì nương đôi cánh ra điều nhặt thưa
Còn câu lục bát nào  thừa
Cho anh tán gẫu quá trưa mất rồi
Hai chúng mình cứ thảnh thơi.