Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

29/03/14

CÁI LÝ có tí CÁI TÌNH



Người ngoan ai lại chơi đề
Đánh con ba mốt nó về mười ba
Yêu nhau chẳng thể rời xa
Em là cái hộp anh là que diêm
Chỉ đơn giản thế thôi em
Sinh ra là để đi liền với nhau
Không làm kẻ trước người sau
Chia phôi lặng lẽ buồn rầu cả hai

26/03/14

XƯA & NAY




Chuyện xưa 
giờ  kể
đừng trách tớ Q ơi
gan tớ chỉ là gan thỏ đế
bạn biết rồi 
tớ vẫn thế thôi
vẫn hâm

24/03/14

NƠI LÃO NHÂN HỘI NGỘ


         Ở chỗ tôi họ đã xây dựng một trại dưỡng lão. Tôi hí hửng sau này mình già vào đấy ở cho nó sướng. Sáng đi cà phê theo thói quen vào nhà hàng cũng quen, chừng uống gần cạn ly thì ở bàn bên đánh tiếng.
        -   Trại dưỡng lão cắt băng khánh thành nay chừng đầy tháng, anh Sỏi nhận phòng trong ấy chưa?
        -   Cái thằng này tao chưa đến tuổi, đã già đâu mà vào đó. Này nhưng vào xem nó thế nào đi?
Hai chúng tôi nắm tay nhau đi dạo một vòng trong trại. Thế mà đông ra phết cụ ông thì cờ tướng , tổ tôm, cụ bà thì từng nhóm dưỡng sinh, múa quạt... Tịnh không thấy các cụ bắt chấy cho nhau nhẽ các cụ già là rất hôi nên văn hóa bắt chấy đã mai một. Có người ngồi một mình ngẹo cổ trông đến tội. Gặp cả người quen, các cụ cười răng ơi đâu vắng cả, chẳng còn cái nào, nhìn thấy các cụ cười cứ thương thương là. Nhớ câu “nuôi già lấy lời” Cha cha vậy thì đến đây lấy ít lời. Ai mà chẳng già nhưng lấy lời của các cụ trong trại này thì chẳng biết để vào đâu. Nói thế láo nhỉ!

23/03/14

BỮA SÁNG TỰ KỶ


Mới ngoài mấy chục đã nghỉ ngơi rồi, ai cũng nghĩ anh già. Đã về hưu là xóm phố nó gọi bằng ông. Già cái gì mà già(chỗ này xuýt văng tục), là do xã hội nó thế. Anh buộc lòng phải làm bộ khệnh khạng. đi là cứ chậm rề, chân bai bai khùa khùa. Giả sử "thằng Quềnh" nó nhìn thấy nó lại bảo "nẫu hết cả mề".
Sáng ra vỗ vỗ hai bên đùi; thể dục đấy. Xuống giường, trườn nhẹ nhẹ bằng mông từ giữa giường trườn ra, rồi xỏ dép.
Lảo đảo đi cọ rửa cái mồm, có tuổi tý răng lợi nó sắp hỏng, mồm rất thối, nhẽ đứa nào ngâm tre trong mồm mình.
Xong rồi đi ngang bếp. Cái gì trên bàn ăn thế kia? Cái bánh? Đúng là cái bánh mỳ. Nó bổ dọc cái bánh mì, nhét thịt vào cái bánh, sao lại không nhét gọn gàng để thịt nó lòi ra thế kia, trông rất nhạy cảm. người hay tưởng tượng nghĩ linh tinh về cái bánh ấy, thì ăn làm sao chứ. Giời ạ! Còn một thứ, quả chuối tiêu tráng miệng, vắt vẻo nằm ngang cái bánh mì.

21/03/14

ƯỚC nốc AO

Ảnh nhà mạng

Nay yêu mai bỏ rồi vòng lại
Cứ bỏ rồi yêu mãi thế này
Ước gì tôi có mười cô bé
Vừa bỏ vừa yêu suốt cả ngày.


20/03/14

CHUYỆN chỗ CÂY XOAN


     Lâu không gọi cho nhau, nay buồn buồn bấm máy cho con bạn lỗng chờ. Hí Hí … Nó hỏi;
     - Có nhớ mặt thằng Quyền không? Mấy chục năm rồi. Nó vẫn nhắc tới ông đấy. Tên thì nhớ nhưng gương mặt nó thì không nhớ nổi. Ngày bé cứ gọi ghép là thằng Quyền Chính, (Bố nó là chính)Tôi nói với Lan vậy còn lèo thêm nó để trêu chửi.
     - Đến bà mà tôi còn quên đây này, hình như bà tên Lan nhỉ? … Ôi giời được thể cạy miệng, để nó chửi mình te tua… Nào là bạc, nào là cái đáng nhớ thì quên, cái đáng quên thì nhớ…Ông không bằng con vật… Mình chẳng thấy nhục hay thấy buồn mà thấy vui, nghe con khốn này nó chửi quen rồi, vì nó nói vậy nghĩa là nó nhắc khéo đến kỷ niệm xa xôi.
     Về chuyện quên nhớ nó bảo mình “không bằng con vật” cũng chết lặng ít giây. Người ta nghiên cứu và khẳng định con ong dù có bay đến đâu thì sau khi lấy được mật nó cũng tìm về tổ của nó. Hay như con chó dù bị lạc đường hay do quên lãng, vứt bỏ nó ở đâu đâu, thì nó cũng bằng mọi cách để tìm đường quay về với chủ cũ. Còn loài voi dù có lang thang bao nhiêu năm rồi đến lúc già nó cũng tìm về để chết nơi bến sông xưa cũ nó đã từng chào đời và sống.
     Còn con người thì hay quên, rất hay quên. Tôi phải công nhận câu nói vô tình, nhưng đúng thật, tôi có trí nhớ không bằng con vật.
     Tôi đã quên bao nhiêu thứ trên đời kể cả những thằng bạn chiến hào năm xưa. Nhiều lúc cố nhớ cũng không thể hình dung ra khuôn mặt chúng nó… Thế nhưng cái to tát thì quên đấy, lại đi nhớ những cái nhỏ tí ti
     Tôi nhớ trước cửa nhà tôi có cây xoan, nó to lắm, cây xoan ấy của nhà tôi. Nhưng sao lại mọc hẳn ra ngoài đường, cái này tôi chẳng hỏi ai tôi đoán là nó tự mọc. Cái bờ rào bên trong cây xoan bằng cây găng chi chít gai nhọn và rất nhiều ốc sên. Nói đến cây xoan là nhớ kỷ niệm ngày còn bé và ở quê.
     Tôi chơi khăng khít với con Lan, bạn cùng học, gần nhà nhau. Con này nghịch như con quỷ, bọn giai làng nhiều đứa khiếp nó vãi. Mưa bão một mình nó đeo giỏ, ra đồng cất vó để bắt cá, vó rất nặng, đối với trẻ con là thế. Vậy mà nó kẹp cái sào vó vào háng cứ kéo ngon ơ, Mình thấy nó kéo thì cũng xin thử dạng chân chèo lấy hết sức kéo được vó lên thì cũng ngã ngửa xuống ruộng. Nó “xì” đểu nói “đúng là ngã chỏng vó!”
     Đấy! Mình lại lẩn thẩn chuyện nọ xọ chuyện kia, quay về chuyện cây xoan. Ngày xưa nhà con này bố nó chở đò ngang qua sông Đáy, nhà nó nhiều tiền nên có hai cái xe đạp. Một hôm nó rủ mình tập xe, hai đứa chưa biết đi xe mà nó dắt xe rất giỏi. Mình đòi dắt thử, nó đưa ngay.
     Giời! cái ghi đông xe cao quá, đến cằm chứ chả chơi, vừa mới đẩy cái, không sao giữ thăng bằng được . cái xe đổ kềnh, mình cố níu lại nên ngã theo cái xe. Cái bàn đạp (pedan) chọc đúng háng, mình ôm dái ngồi khóc còn nó cười vật vã, như con điên, vãi cả nước mắt nước mũi. May mà chuyện xảy ra chỉ có hai đứa biết với nhau. Mình ngồi đến hai lúc (chẳng biết tính một lúc là bằng nào, cứ áng chừng vậy) hết đau là hết khóc, con khốn vẫn chưa hết cười, Nó vừa cười sằng sặc vừa vỗ về “Bớt đau rồi thì nó cho đi tập xe”.
     Con ranh dắt xe đi trước, mình lẽo đẽo theo sau vào sân kho hợp tác xã. Hai đứa thay nhau ngồi lên khung xe còn hai chân đạp đất đẩy cho xe đi. Cứ vậy quần thảo bao nhiêu vòng quanh sân .
Điệu bộ con ranh chống tay vào hông đứng nhìn mình tập chắc ngao ngán lắm. Nó nói to;
     - Tập vậy thì đi thế đéo nào đươc! Nói xong nó ngồi bệt xuống sân, ngoắc tay nói nghỉ chút. Nó bắt mình phải liều, không liều không xong, trong một tuần là phải đi được.
     Bây giờ thì nó bắt mình giữ xe cho nó lên yên, con khốn nạn nó khỏe, giữ xe chạy theo nó nhọc hết hơi. Còn nó lên yên và lái ngay được, ngon ơ. Thế nhưng đi được rồi, còn xuống xe là cả một vấn đề. Nó luôn luôn bóp phanh thật mạnh, làm xe dừng đột ngột, ngã lăn như bí.
     Rồi! Cái gì dùng thô bạo chẳng bất cập. Bỗng cái dây phanh đứt phựt. Hôm ấy cũng muộn rồi hai đứa nghỉ tập.
     Sáng hôm sau chờ bố ra bến đò, mẹ nó đi chợ. Nó lại dắt xe rủ mình. Nhường mình tập trước nó giữ cho lên yên như nó. Con phát xít độc ác này nhờ nó ác vậy mà mình trưởng thành rất nhanh trong sự nghiệp tập xe.
     Đến lượt nó, mình giữ cho nó tập một lúc thì nó đi sõi, nó nói từ từ bỏ ra không cần giữ, nó vừa đạp xe vừa rủ mình ra đường, mình chạy theo xe nó còn nó đạp nửa vòng rất nhanh. Đến gần nhà mình nó hò hét liến thoắng,
     - Giữ xe , giữ xe. Đứt phanh đéo xuống được… Mình chạy đã nhọc, đuổi không kịp. Mà nó cũng ngu, như người ta muốn xuống thì đừng đạp xe nữa. Đằng này nó cứ đạp, mồm cứ hét cuống lên. Đến chỗ cây xoan nó buông mẹ xe ra và ôm chặt lấy cây xoan. Cái xe đạp lao theo gia tốc của quán tính. Khốn nạn mắc cái đũng quần nó vào cái yên xe thế là roạt … phựt một tiếng, cái quần rách toạc theo đường chỉ, móc bám theo xe. Nó vẫn ôm chặt cây xoan. Lúc ấy còn bé nó chẳng có quần lót (chừng 11 hoặc 12 tuổi). Mình ngỡ ngàng đứng nhìn. Mình cũng rất hay lúng túng trước những bất ngờ. Nó quát: “nhìn cái gì … Lấy lấy cho tao” nó không dám nói lấy quần nhưng mình hiểu. Đến gỡ cái quần đang bám vào yên xe đưa cho nó. Nó chộp lấy che bụng chạy thẳng về nhà. Thay quần mới rồi, nó ra lấy xe đạp dắt về. Mình đá đểu nó :
     - Cho chết, hôm qua người ta bị đau thì cười, hôm nay “đằng ấy” cũng bị đúng chỗ này hè hè! Từ nay đừng có mà vội cười đấy nha!
     Đến giờ nhiều lúc gặp nhau mình và nó vẫn nhắc đến cây xoan. Có lúc cao hứng mình nói
- Tớ biết của “đằng ấy” rồi …
     Nó lại bẹo mình đau đau là. Vâng cũng có lúc tôi lại bị con bạn nó bẹo như thế! Các bạn đại xá cho, bạn tôi nó nói tục như ranh, nên tôi biên thế chứ tôi không nói câu nào.

18/03/14

TÔI



Khi thằng Bờm đổi quạt lấy xôi
Và anh Bầu Kiên ngàn tỷ ngồi tù
Rung cảm với tiền bây giờ đã cũ
Thì tình mình cũng đến thế thôi

16/03/14

ĐỘC THÂN LUẬN

                

                 Nói ba chữ ĐỘC THÂN LUẬN cho nó khủng, chứ thế nào mà chả có rất nhiều ai đó nói là bao biện cho cái sự thất bại của cuộc đời. Giời đất vào cuối xuân nhưng còn lạnh và mưa phùn. Chuyện cuộc sống (ăn chơi đàng điếm) lại đi vào quỹ đạo của nó. Ai nấy lại ăn sáng, lại café như xưa, sáng nay thằng CÒ đứng cổng gọi óe một cái, rủ đi café, nó là thằng em “xã hội”, cái giọng nam quá cao của nó nghe rất khó chịu. Ăn câu chuyện với thằng Cò vừa vặn chầu café. Nghe thôi mà nhọc, giờ vừa thở, vừa cười… tủm,  vừa mổ cò…

13/03/14

EM & THÁNG BA






Mưa nắng gì anh cũng thấy mong manh
Trời thì xanh mà môi em thì thắm
Tháng ba vô tình cho nhau ánh mắt
Anh vui buồn nhưng chẳng hiểu vì đâu

12/03/14

NGỠ NGÀNG


Đừng hỏi vì sao ta yêu nhau
Cái mối tình ngang ngửa một mớ rau
Chỉ có thế mà cũng đau cũng nhớ
Cũng buồn phiền để lại đến ngày sau.

11/03/14

BIẾT LÀM SAO



Tôi ngẩng đầu nhìn trời cao         
Xin ông chút nắng rót vào tối tăm       
Người ta có chút duyên thầm       
Làm cho nhung nhớ tối sầm như bưng.


07/03/14

NGƯỜI VIỆT


                                          ............................
              Tôi sinh ra và lớn lên dưới mái trường XHCN, đã du học ở Đông Âu trên chục năm. Luôn tự hào mình là người Việt Nam trong suốt khoảng hơn bốn mươi năm đầu cuộc đời mình. Chưa bao giờ nghi ngờ đạo đức nhân đạo và tính hướng thiện của người Việt, tức của tổ tiên mình. Thời thanh niên bên trời Âu tôi luôn từng tự hào tự gọi mình là Việt Cộng, từng là chủ tịch Hội sinh viên Quốc tế toàn Balan nơi tôi học được khoảng 1 tháng trước khi bị Đại sứ quán VN tại Vacsava gọi lên bắt từ chức xuống thành Phó CT phụ trách Học tập… Nói thế chỉ để biết gốc gác chính trị của tôi rất cộng sản và trong sáng, bởi vì cha ông tôi cũng rất trong sáng và theo cộng sản suốt đời.

04/03/14

ĐÓNG TRANG THƠ THẨN

           Tôi nói mãi rồi, ai nấy cứ xúi tôi làm thơ. Mẹ nó! thơ tôi làm ra hàng thật cả đấy nhưng sao thối. Nhẽ thơ tôi làm theo cái cách té re. Anh đọc hay ko thì tôi đék biết, nhưng tôi  viết ra , vẫn cứ viết vì tôi biết tôi mới là thằng  sẽ đọc, và đọc nhiều hơn  anh. Có bài dài đọc nhọc nhọc là, lại có bài chưa đọc đã hết mẹ nó rồi.

01/03/14

NGỰA CŨNG LÀ NGỌ



       Tôi đã nói rồi, tôi rất ghét chuyện chính trị. Có thể lắm, rằng tôi sợ chết hoặc chí ít cũng sợ liên lụy. Nên khi tám chuyện dù có đả đụng đến, thôi lái mẹ nó sang hướng khác cho lành. Ông chết cả chục hôm nay rồi, trên báo chí người ta vẫn viết về ông. Nhẽ đây lại là một cái chết vĩ đại.