Lâu không gọi cho nhau, nay buồn buồn bấm máy cho con bạn lỗng chờ. Hí Hí … Nó hỏi;
- Có nhớ mặt thằng Quyền không? Mấy chục năm rồi. Nó vẫn nhắc tới ông đấy. Tên thì nhớ nhưng gương mặt nó thì không nhớ nổi. Ngày bé cứ gọi ghép là thằng Quyền Chính, (Bố nó là chính)Tôi nói với Lan vậy còn lèo thêm nó để trêu chửi.
- Đến bà mà tôi còn quên đây này, hình như bà tên Lan nhỉ? … Ôi giời được thể cạy miệng, để nó chửi mình te tua… Nào là bạc, nào là cái đáng nhớ thì quên, cái đáng quên thì nhớ…Ông không bằng con vật… Mình chẳng thấy nhục hay thấy buồn mà thấy vui, nghe con khốn này nó chửi quen rồi, vì nó nói vậy nghĩa là nó nhắc khéo đến kỷ niệm xa xôi.
Về chuyện quên nhớ nó bảo mình “không bằng con vật” cũng chết lặng ít giây. Người ta nghiên cứu và khẳng định con ong dù có bay đến đâu thì sau khi lấy được mật nó cũng tìm về tổ của nó. Hay như con chó dù bị lạc đường hay do quên lãng, vứt bỏ nó ở đâu đâu, thì nó cũng bằng mọi cách để tìm đường quay về với chủ cũ. Còn loài voi dù có lang thang bao nhiêu năm rồi đến lúc già nó cũng tìm về để chết nơi bến sông xưa cũ nó đã từng chào đời và sống.
Còn con người thì hay quên, rất hay quên. Tôi phải công nhận câu nói vô tình, nhưng đúng thật, tôi có trí nhớ không bằng con vật.
Tôi đã quên bao nhiêu thứ trên đời kể cả những thằng bạn chiến hào năm xưa. Nhiều lúc cố nhớ cũng không thể hình dung ra khuôn mặt chúng nó… Thế nhưng cái to tát thì quên đấy, lại đi nhớ những cái nhỏ tí ti
Tôi nhớ trước cửa nhà tôi có cây xoan, nó to lắm, cây xoan ấy của nhà tôi. Nhưng sao lại mọc hẳn ra ngoài đường, cái này tôi chẳng hỏi ai tôi đoán là nó tự mọc. Cái bờ rào bên trong cây xoan bằng cây găng chi chít gai nhọn và rất nhiều ốc sên. Nói đến cây xoan là nhớ kỷ niệm ngày còn bé và ở quê.
Tôi chơi khăng khít với con Lan, bạn cùng học, gần nhà nhau. Con này nghịch như con quỷ, bọn giai làng nhiều đứa khiếp nó vãi. Mưa bão một mình nó đeo giỏ, ra đồng cất vó để bắt cá, vó rất nặng, đối với trẻ con là thế. Vậy mà nó kẹp cái sào vó vào háng cứ kéo ngon ơ, Mình thấy nó kéo thì cũng xin thử dạng chân chèo lấy hết sức kéo được vó lên thì cũng ngã ngửa xuống ruộng. Nó “xì” đểu nói “đúng là ngã chỏng vó!”
Đấy! Mình lại lẩn thẩn chuyện nọ xọ chuyện kia, quay về chuyện cây xoan. Ngày xưa nhà con này bố nó chở đò ngang qua sông Đáy, nhà nó nhiều tiền nên có hai cái xe đạp. Một hôm nó rủ mình tập xe, hai đứa chưa biết đi xe mà nó dắt xe rất giỏi. Mình đòi dắt thử, nó đưa ngay.
Giời! cái ghi đông xe cao quá, đến cằm chứ chả chơi, vừa mới đẩy cái, không sao giữ thăng bằng được . cái xe đổ kềnh, mình cố níu lại nên ngã theo cái xe. Cái bàn đạp (pedan) chọc đúng háng, mình ôm dái ngồi khóc còn nó cười vật vã, như con điên, vãi cả nước mắt nước mũi. May mà chuyện xảy ra chỉ có hai đứa biết với nhau. Mình ngồi đến hai lúc (chẳng biết tính một lúc là bằng nào, cứ áng chừng vậy) hết đau là hết khóc, con khốn vẫn chưa hết cười, Nó vừa cười sằng sặc vừa vỗ về “Bớt đau rồi thì nó cho đi tập xe”.
Con ranh dắt xe đi trước, mình lẽo đẽo theo sau vào sân kho hợp tác xã. Hai đứa thay nhau ngồi lên khung xe còn hai chân đạp đất đẩy cho xe đi. Cứ vậy quần thảo bao nhiêu vòng quanh sân .
Điệu bộ con ranh chống tay vào hông đứng nhìn mình tập chắc ngao ngán lắm. Nó nói to;
- Tập vậy thì đi thế đéo nào đươc! Nói xong nó ngồi bệt xuống sân, ngoắc tay nói nghỉ chút. Nó bắt mình phải liều, không liều không xong, trong một tuần là phải đi được.
Bây giờ thì nó bắt mình giữ xe cho nó lên yên, con khốn nạn nó khỏe, giữ xe chạy theo nó nhọc hết hơi. Còn nó lên yên và lái ngay được, ngon ơ. Thế nhưng đi được rồi, còn xuống xe là cả một vấn đề. Nó luôn luôn bóp phanh thật mạnh, làm xe dừng đột ngột, ngã lăn như bí.
Rồi! Cái gì dùng thô bạo chẳng bất cập. Bỗng cái dây phanh đứt phựt. Hôm ấy cũng muộn rồi hai đứa nghỉ tập.
Sáng hôm sau chờ bố ra bến đò, mẹ nó đi chợ. Nó lại dắt xe rủ mình. Nhường mình tập trước nó giữ cho lên yên như nó. Con phát xít độc ác này nhờ nó ác vậy mà mình trưởng thành rất nhanh trong sự nghiệp tập xe.
Đến lượt nó, mình giữ cho nó tập một lúc thì nó đi sõi, nó nói từ từ bỏ ra không cần giữ, nó vừa đạp xe vừa rủ mình ra đường, mình chạy theo xe nó còn nó đạp nửa vòng rất nhanh. Đến gần nhà mình nó hò hét liến thoắng,
- Giữ xe , giữ xe. Đứt phanh đéo xuống được… Mình chạy đã nhọc, đuổi không kịp. Mà nó cũng ngu, như người ta muốn xuống thì đừng đạp xe nữa. Đằng này nó cứ đạp, mồm cứ hét cuống lên. Đến chỗ cây xoan nó buông mẹ xe ra và ôm chặt lấy cây xoan. Cái xe đạp lao theo gia tốc của quán tính. Khốn nạn mắc cái đũng quần nó vào cái yên xe thế là roạt … phựt một tiếng, cái quần rách toạc theo đường chỉ, móc bám theo xe. Nó vẫn ôm chặt cây xoan. Lúc ấy còn bé nó chẳng có quần lót (chừng 11 hoặc 12 tuổi). Mình ngỡ ngàng đứng nhìn. Mình cũng rất hay lúng túng trước những bất ngờ. Nó quát: “nhìn cái gì … Lấy lấy cho tao” nó không dám nói lấy quần nhưng mình hiểu. Đến gỡ cái quần đang bám vào yên xe đưa cho nó. Nó chộp lấy che bụng chạy thẳng về nhà. Thay quần mới rồi, nó ra lấy xe đạp dắt về. Mình đá đểu nó :
- Cho chết, hôm qua người ta bị đau thì cười, hôm nay “đằng ấy” cũng bị đúng chỗ này hè hè! Từ nay đừng có mà vội cười đấy nha!
Đến giờ nhiều lúc gặp nhau mình và nó vẫn nhắc đến cây xoan. Có lúc cao hứng mình nói
- Tớ biết của “đằng ấy” rồi …
Nó lại bẹo mình đau đau là. Vâng cũng có lúc tôi lại bị con bạn nó bẹo như thế! Các bạn đại xá cho, bạn tôi nó nói tục như ranh, nên tôi biên thế chứ tôi không nói câu nào.