Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

28/11/14

VẪN Ở KINH KỲ



           Phải nói thật chơi Hà Nội chỉ có hai chỗ đáng chơi, đó là hai vũng nước. gọi xông xênh là hai cái ao, mà trác táng hợm hĩnh thì gọi là hai cái hồ… Dân gọi là hồ vì quen mẹ nó mồm rồi, chứ chẳng nhẽ gọi ao. Hoàn kiếm hay Lục Thủy nhõn có thế, giờ ta đến Dâm Đàm hay còn gọi Hồ Tây.

25/11/14

LẠI PHƯỢT KINH KÌ


            Em nông dân chân đất mắt toét, Ơ thế dưng mà phàm là đồng bào Việt thì phải biết trái tim của tổ cuốc nó nằm ở đâu, nghĩ vậy và day dứt mãi, đéo đi Hà Nội được thì mất phong cách lắm. 
            Ơ mà HN thì có cái gì mà xem nhỉ? À có con rùa. Thế là em đi đến tận hồ gươm để xem cụ rùa. Phải gọi bằng cụ (Đéo biết cụ ông hay cụ bà). Em là rất kính trọng ba cái ông Hà Nội học, tuy nhiên lại kính nhà rùa học Hà Đức Đình lắm lắm nên dứt khoát em gọi cụ rùa, theo cách gọi như thế còn e chưa được như người ta kính cẩn dâng hương. Tiên sư nhà nó « có thờ có thiêng có kiêng có lành ». Cứ như cái anh bạn Trương gì Nhất ấy, Gọi cụ rùa là con rùa bị nấm, bị hắc lào, lở loét toét đầu... Thế thì bị phạt là chắc rồi.

24/11/14

NGHỆ SỸ




           Tôi chả nhớ đọc ở "khu nào" có câu chuyện ra ri;
Cô gái nọ con nhà lành, người yêu của cô là một nhạc công. Nàng về báo cáo bố. Bố phán;

15/11/14

KHI TA CÒN TRẺ


             Ta không còn trẻ nữa,  đang trượt dốc tốc hành. Ta còn cố công hoài niệm. Ngày xưa thì vẫn là ngày xưa đấy thôi. Ngày xưa của những ngốc xít và đam mê. Cái thời của những ngọn lửa như muốn tự thiêu cháy thân mình, ngày xưa của những khát khao, thèm muốn. Ngày xưa ta đã sống giữa tuổi trẻ của sục sôi.

14/11/14

THÈM ĐƯỢC CÔ ĐƠN

(ảnh người ta)

          Ta đọc log láng giềng. Đọc câu chuyện của các cụ ông, các cụ bà. Đọc lời than phiền hay sám hối của các bác, các chú. Đọc lời yêu ướt sũng, nhão nhẹt của các anh các chị. Đọc cả tâm sự chân giường và chiếu rách của các bạn. Thấy nhiều tâm trạng quá, mỗi người một cảm xúc, một cách thể hiện riêng nhưng bao trùm vẫn là hai chữ "cô đơn" lạnh lẽo đến từng câu chữ. Hình như trời đã sang đông.

12/11/14

LÀ ANH THÍCH THẾ

                Tặng một người xa lạ!


              Nếu giả sử mạng mẽo ảo tưởng giống như một giấc mơ, hoặc tương tự như mơ, thì anh đã mơ!
              Anh nằm mơ, đúng là anh mơ, nên anh thấy mình may mắn, yêu được một cô bạn gái có vóc dáng chuẩn đến tận vòng 3, như tivi đồn đại, gương mặt xinh xắn… Là đần ông, anh thấy hãnh diện và tự hào về điều đó. Ai cũng vậy thôi, ai mà chẳng mong có một cô bạn gái đẹp để mà khoác tay ra đường, làm cớ cho bạn bè xuýt xoa khen ngợi. Đại thể “Thằng hâm này kiếm được con bé ngon thía”  anh thấy mình có chút “hơn người” khi “cưa đổ” được cô nàng xinh đẹp như vậy.
             Anh đã lên kế hoạch để yêu thương nàng, nhưng rồi sự thật hiển nhiên mà anh dứt khoát không thừa nhận, không chịu nhận ra. Chết thật đến đây bỗng phọt thơ :

09/11/14

TIẾNG GỌI XƯA



        Cái tên Hòn Sỏi - Có lý do không? Có chứ ! Quê tôi đồng đất, kể cả đường xá chỉ toàn đá ong và sỏi.  Còn bé tôi sống trong sỏi đá, lăn lộn trong sỏi đá. Lại có cái dáng vô duyên, tròn tròn, thấp đậm mà xem ra rắn và khô khốc như sỏi.
           Chẳng biết ai đã gọi tôi trước là Sỏi, thế nhưng cái tên Sỏi có thể  được phát ra từ mồm con bé Lan có tần suất cao nhất!  Nhà Lan ở cạnh nhà tôi, cách nhau chỉ cái hàng rào trồng toàn cây hóp. Cụm nọ trồng cách cụm kia xa xa là. Người lớn cứ kéo cây này buộc vào với cây kia cho kín, thế dưng mà cũng chẳng kín. Hai đứa trẻ con thân nhau chẳng có bờ rào nào ngăn cách được, cứ chỗ nào chó chui được thì hai đứa cũng chui được.

03/11/14

YÊU NƯỚNG

           Gã ! 
           Gọi thế cho nó bặm trợn! Gã thích trà đặc và các món nướng, đến củ khoai, củ sắn nướng cũng rất ngon. Rồi sáng ra ngủ nướng thêm chút cũng thấy đã. Rồi nghỉ yêu chục năm giờ yêu lại Gã gọi đó là yêu nướng.

02/11/14

MƠ HỒ


Trăng thanh
Rơi xung ch ngi
Ta tìm vết dép
Bi hi nao nao