Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

28/02/15

XUÂN MƠ

Một giấc chiêm bao đẹp như thơ, 
Bỗng dưng  tôi nghĩ chuyện tình cờ 
Hai con thuyền nhỏ phiêu biển ảo 
Có thể ngày kia đỗ một bờ.

Đang bơ lơ gái già gọi hỏi
Có phải ngươi Hòn sỏi đấy không?
Gái biết rồi có cần ta nói
Còn thằng nào mà chẳng phải ông(!)

21/02/15

XUÂN BUỒN


Sáng xuân nay dạo phố phường luống tuổi
Hòn sỏi buồn chờ hoa nắng trôi xuôi
Xe cộ chảy dọc ngang miền ký ức
Về thôi em kẻo quên ngõ quên người

12/02/15

LẠI CHỮ VỚI NGHĨA

               Tôi đi qua cửa nhà một cán bộ tham nhũng lão thành, tôi và anh biết nhau đã lâu, tôi khái tính nên ít giao du với tầng lớp đại nhân hay trọc phú gì đó, Có tiếng gọi giật giọng, tôi quay lại thấy anh đon đả và khẩn thiết. Hóa ra anh mới mua được cái bình cổ có bài thơ chữ hán, anh nhờ đọc và diễn nôm giúp. Nhân tiện anh khoe nhiều thứ đắt tiền, chơi cổ vật có thâm niên như tôi mà nhìn những món anh có rất cảm phục, tôi khen anh giỏi sưu tầm. Anh ta bảo “Nghề chơi cũng lắm công phu” anh ạ! Thực ra thì rất nhiều người dùng câu thơ này, do thấy người ta nói thế thì cũng nói theo, đơn giản thế thôi.
              Tôi nhớ lại ngày còn công tác, khi đăng đàn diễn thuyết ông viện phó nói rằng câu này của cụ Nguyễn Tuân, ông nghe cụ Nguyễn Tuân nói, hơn thế cụ Tuân rất cầu kỳ trong ăn uống và ông coi ăn uống như một nghệ thuật … Cứ cái đà này có khi còn cho là của Tản Đà thậm chí của Tú Xương hay cụ Nguyễn Khuyến cũng nên.

10/02/15

CÚM GIA CẦM


          Cũng là năm hết tết cận kề, cách đây đúng một năm, đồng đội tôi năm xưa đã đón xuân trong lo âu phập phồng. Tôi sẽ kể chuyện này về anh mà cóc sợ anh hằn học chỉ vì anh là bạn đọc nhiều năm của tôi. Ý kiến viết chuyện về đồng đội lại là do chính anh đề xuất. Chuyện không nhất thiết có thật nhưng nhân vật thì không nhất thiết phải sai.
         Ngày xưa bộ đội ông cụ mặc quần đùi chứ không có quần sịp như bây giờ. Nên anh Cương không quen dùng sịp,cũng chẳng thích vì bức bối chứ đek xông xênh như cái anh quần đùi. Tính nết thoáng đãng mênh mang, đơn giản có thế đã thành thói quen. Cái quần đùi, một phần quân trang của người lính mà cũng có biết bao giai thoại về loại quân trang này. Bạn đừng tưởng bở tôi đã kể ngay về nó nha, nay tôi chỉ dẫn dắt thôi.     

04/02/15

CHUYỆN NHÀ NẪU


             Sỏi biên theo lời kể của Nẫu. Chuyện có thật, thì không nhất thiết nhân vật phải dùng tên thật. Sỏi định đề nghị Cuốc hội xem xét tặng cho Nẫu danh hiệu anh hùng, vì đã 20 năm kiên trung sống trong vùng đặc biệt nguy hiểm. Chuyện có thế này:
             Anh Nẫu có một vợ, đúng là vợ của anh không ai khác, nhưng nhiều khi anh không tưởng tượng nổi đó là người đàn bà của mình, chỉ vì nàng có quá nhiều phẩm chất.  
           Đến nhà Sỏi uống trà. Hai tay anh vò đầu miệng thoăn thoắt kể, đã quá quen với những tâm sự của anh. Sỏi  nghe anh chia sẻ. Rồi cũng chỉ biết thở dài như mọi lần:
“Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh mà Nẫu ơi! Có trời mà biết vì; cha mẹ sinh người trời sinh nết”.