Tôi đi qua cửa nhà một cán bộ
tham nhũng lão thành, tôi và anh biết nhau đã lâu, tôi khái tính nên ít giao du
với tầng lớp đại nhân hay trọc phú gì đó, Có tiếng gọi giật giọng, tôi quay lại
thấy anh đon đả và khẩn thiết. Hóa ra anh mới mua được cái bình cổ có bài thơ
chữ hán, anh nhờ đọc và diễn nôm giúp. Nhân tiện anh khoe nhiều thứ đắt tiền,
chơi cổ vật có thâm niên như tôi mà nhìn những món anh có rất cảm phục, tôi
khen anh giỏi sưu tầm. Anh ta bảo “Nghề chơi cũng lắm công phu” anh ạ!
Thực ra thì rất nhiều người dùng câu thơ này, do thấy người ta nói thế thì cũng
nói theo, đơn giản thế thôi.
Tôi nhớ lại ngày còn công tác,
khi đăng đàn diễn thuyết ông viện phó nói rằng câu này của cụ Nguyễn Tuân, ông
nghe cụ Nguyễn Tuân nói, hơn thế cụ Tuân rất cầu kỳ trong ăn uống và ông coi ăn
uống như một nghệ thuật … Cứ cái đà này có khi còn cho là của Tản Đà thậm chí
của Tú Xương hay cụ Nguyễn Khuyến cũng nên.