Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

30/03/15

CHẶT CÂY TÔI ỦNG HỘ



           Mấy ngày tháng ba Hà Nội đã vướng bão. Khổ đất nước nằm ở vùng nhiệt đới là khổ thế đấy! Mình lẳng lặng xem bão tràn trên mấy con đường lớn, cây cối tàn hoang. Bão tràn cả lên rất nhiều các trang mạng. Gọi là bão cho nó tự nhiên chứ thực ra mấy ông lạm dụng tiếng tăm của mình để nổi loạn.
          Ông GSTS Nguyễn đéo gì đại diện cho giới khoa học ăn hại, lên truyền hình nói làu nhàu; Rằng thì là tôi đau xót khi nhìn thấy những cây bị chặt hạ. Ông nhà văn hay nhà thổ gì đó nói; Những cái cây ấy lớn lên cùng với chúng tôi, với chúng tôi cái cây là những người bạn. Nay nhìn các người chặt hạ nó, khác gì đứng nhìn người ta tử hình người bạn thân thiết của mình.

21/03/15

TÔI BIẾT ĐÂU ĐẤY!

       -   Một Bloger nói: “Mình thấy có trang web có những bài thơ, những câu thơ thật kì tài, chẳng niêm luật mẹ gì mà cũng thành thơ, lại còn bị khen hay". Sau một hồi anh đóng blog. Chẳng hiểu anh ra đi đột ngột thế là do đâu. Những lời anh than vãn cứ ám ảnh tôi mãi. Cái sự đóng cửa, đốt nhà hay tự dưng ra đi tức tưởi, có gì đó như oan khuất lắm. Đến thơ còn chẳng đâu vào đâu huống chi những chuyện phiếm luận. Chuyện nghe chẳng ra gì các cụ nhỉ!

17/03/15

TUYÊN NGÔN

         Tôi đọc báo có lẽ là báo hại, thấy các bạn của tôi họ đưa ra những tuyên ngôn bất hủ về cái sự ế chảy ế sưng.
         Ế! Có lẽ theo cách hiểu như một chân lý là cách hiểu của thằng Google. Đây! Vậy là ế thường được dùng để chỉ tình trạng không có người yêu, không có vợ hoặc chồng trong một thời gian lâu dài, cụ thể là việc một người không lập được gia đình dù tuổi đã nhiều.
         Cũng được dùng phổ biến, chỉ việc hàng hóa không bán được, không có khách mua, hoặc nhà hàng không có khách đến ăn...

12/03/15

HỚ


          Ngày xuân, ai cũng viết về xuân, về mưa phùn, về cây cối xanh um, nấm mốc cũng tốt tươi, nhẽ vậy mà đầu ngứa. À! Hay đi cắt tóc, đúng rồi. Chỗ này cách nhà anh vài chục mét. Chốn bọn trẻ hay vào, nay anh thử xem sao. Cô gái người mảnh mai, mảnh như người mẫu, siêu mẫu ấy! Đeo khẩu trang rộng kín mặt, chỉ chừa lại đôi mắt đen, tròn, to và sáng long lanh long lanh. Những ngón tay thon dài, dài thế cầm tấm vải nhựa quàng vào cổ anh, vuốt , kéo che hết phần thân người. Nàng bật công tắc điện, tiếng tông đơ sè sè... Đầu có vài cái tóc cũng bị cái máy cuộn tròn lại lăn lông lốc dưới nền nhà, trông đến thương tâm. Tôi thấy có 4 cái ghế cho khách, nhân tiện mồm đang rỗi thì trò chuyện:

09/03/15

CỔ TÍCH


       Xuân mà lạnh lẽo, cái lạnh đang làm trong vắt những đôi mắt rất buồn, mênh mang mênh mang, chẳng biết làm đéo gì, nghĩ về cổ tích. Từ thời Chử Đồng Tử tranh nhau cái khố với cha của mình. Khách của ông bố đến thì ông con ngồi xó nhà quay lưng ra (và ngược lại). Ông bố của Chử Đồng Tử đéo biết tên gì, nhẽ cha vơ chú váo nhể? ông Chử cha ốm phát chết luôn. Ông Chử con mặc cái khố duy nhất ấy cho cái thi hài Chử bố rồi chôn tiệt. Bạn có thể gọi Chử Đồng Tử là ông cởi truồng. Ông cởi truồng đi tán gái thế nào ăn được công chúa, thế mới tài.

03/03/15

NHỚ

Xuân đã chọn chiều nay nắng lả lơi
Em bỏ anh và bỏ lại cuộc chơi
Cầm tay nhau dắt em qua lối mộng
Nhớ chăng em hay quên hết cả rồi