NGHĨ VẬY MÀ ĐƠN GIẢN
Tôi về quê, đứng trên triền đê nhìn lại nơi tôi vẫn tắm ngày thơ trẻ. Phía trên một chút là bến đò đã bao lần làm tôi thổn thức. Nơi ấy bây giờ là một cái cầu, cái cầu này đã giết chết bến đò, giết chết biết bao kỷ niệm và thơ ca. Chỉ vì một sự đơn giản là bây giờ những người muốn qua sông người ta không phải đi đò mà vẫn qua sông được như thường.
Tôi lại nghĩ đến cụ Nguyễn Tuân xưa, cụ bảo:
-Tớ nghĩ suốt hai tháng trời mới được câu ''Ngã ba sông là chỗ mà nơi ấy sông chia làm hai nhánh".
29/10/15
23/10/15
NỖI NIỀM TRI KỶ
Mẹ Nàng mang thai Nàng đúng 9 tháng 10 ngày thế mới tài. Chiều tối ngày thứ mười ấy Mẹ Nàng trở dạ, Mọi người thấy thế thì đưa bà đến nhà vệ sinh (À hộ sinh ).
Nàng vừa sinh ra đã khác thường, bà đỡ hét vang "Tràng hoa quấn cổ ...3 vòng". Gớm thật đấy, nàng không nói không cười, chỉ có khóc , khóc ngằn ngặt ngằn ngặt, không đi đứng gì sất mà bắt mọi người thay nhau bế ẵm.
22/10/15
20/10/15
MƠ
Mơ tam thể |
Sao mà cái tên nặng mùi, để rồi nghe tiếng mà ghê. Ơ hay! Có sao đâu ạ? Thúi địt nghĩa là rắm thối. Thế thì tất - lẽ - dĩ - ngẫu thúi địt thì thúi địt! Địt mà không thúi thì còn đéo gì là… đánh rắm.
17/10/15
14/10/15
THÔI CHÀO NHÉ
11/10/15
KÝ SỰ - ĂN CƯỚI
Ảnh người ta |
Nhìn cái của nợ, là cái thiệp mời đám cưới, hay giấy gọi đi ăn cỗ giá cao. Đây là cái thứ 3 trong tuần. Người mời là một anh bạn quen vậy vậy. Tôi dùng từ quen vậy vậy là bởi tôi chỉ thấy mặt anh bạn ấy ở chốn cà phê. Khách quen gặp nhau, lịch sự thì gật đầu chào chứ không biết anh ta ở đâu, cũng chưa từng nói chuyện với nhau. Vậy mà cũng được vào danh sách khách mời, anh cưới thằng con đầu nhà anh.
Thú thật, bây giờ nhìn những thiệp báo hỉ là tôi ghét. Tôi biết bạn bè có quý mình thì mới mời, hình như cái năm hai không mười năm này chưa có bữa tiệc cưới nào tôi tham dự mà thấy thoải mái. Cứ phải cầm lên, bỏ xuống mãi mới quyết định được.
09/10/15
BẾN ĐÒ
08/10/15
HOANG ĐƯỜNG
Tôi chưa bao giờ viết và nhằm nói nặng một ai trong môi trường Blog này. Hôm nay cũng thế, nhưng tôi thật buồn vì có một anh hàng xóm. Anh hàng xóm PHẠM ĐÌNH TRÚC THU tự nhiên phát bệnh hay vì lý do gì,vào nhà chửi Sỏi chứ, vô lý chưa? Rất đê tiện, làm Sỏi phải nghĩ xem cái con người này đã trêu chửi những nơi nào. Từ Công Tử Rừng Phong đến Bà Lão Vui Tính Của Bọn Nhóc, Người Đồng Bằng. Rồi đến Blog Nguyễn Tuấn Anh, một thời ghen ghét vơi Khổng Tước Linh. Rồi cả Lê Trần Minh nữa chứ. Gần đây Gây hấn cãi cọ với Người Hà Nội, Nhà Gom Lá Bàng, đến Bác Sỹ Ái Nữ mà anh ta cũng không tha. Còn với Sỏi 4 năm nay rồi. Một niềm ghen tức và đố kỵ. Nghĩ thấy thương ông bạn hàng xóm này quá. Anh PĐTT Muốn nổi tiếng anh ta có cái blog Một Đời Thực - Hư mà gốc gác của nó là MOMOTDOI. Mọi người vẫn gọi anh ta là ''Mo'' Cái blog đăng tới cả ngàn entry mà không thấy có ai đọc, chắc được vài chục cái comments. Thế thì nổi tiếng sao được.
06/10/15
LẠI NGỨA MỒM
NẰM NHÀ
Tự dưng lên cơn, lấy mấy quyển sách ra đọc, thấy các nhà văn Made in Vietnam viết văn mướt như mông con gái mặc váy tơ tằm, cứ trong vắt như pha lê, dễ thương, dễ chảy các loại nước (trừ nước mắt)... Và cũng rất dễ kinh, dễ sợ.
Tự dưng lên cơn, lấy mấy quyển sách ra đọc, thấy các nhà văn Made in Vietnam viết văn mướt như mông con gái mặc váy tơ tằm, cứ trong vắt như pha lê, dễ thương, dễ chảy các loại nước (trừ nước mắt)... Và cũng rất dễ kinh, dễ sợ.
02/10/15
VẬN VÀO CA DAO
Lại chuyện ông chú, cái ông giời đánh không chết. Hai chú cháu bằng tuổi nhau. Ăn gì, làm gì, chơi ở đâu thiếu một là thiếu cả. Tôi ngoan nết, Một điều chú, hai điều cháu. Chỉ nói tục với chú chứ không dám láo bao giờ. Thế mà hàng xóm, đụng tí lại chửi hai thằng mất dạy. Nói thế thì cá đối bằng đầu à.
Nói thêm tí để các bạn hiểu, bố tôi là con lớn, tôi lại là cả của 5 anh em nghiễm nhiên tôi là cháu đích tôn, chú út láu cá luôn gọi trại đi bảo tôi là cháu ""Đít ông"".
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)