Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

26/06/16

MỘNG DU

Chủ nhật.
Bình minh đang lên, cả tháng nay không cà phê, sức khỏe giờ như sên.
Cuộc đời cứ như miếng thịt mỡ, chán kinh người.
Tôi nhìn chị đeo kính, đang ngồi một mình trong quán, chị cười bằng đôi môi hồng và hàm răng trắng.
Thế mà tôi cứ nghĩ chị nhe răng ra dọa tôi.
Ôi! nụ cười nhiều xã giao hơn thân thiện.
Tôi giật mình nhớ ra mình có một cái hẹn.

16/06/16

TÔI THÍCH CÔ ĐƠN

Ảnh người ta

       Đêm hè tôi thường đi loanh quanh trên phố. Ánh đèn hào nhoáng của đêm, làm tôi chú ý đến những con thiêu thân đang lao đầu vào ánh sáng, như những nỗi buồn khoác tay nhau lao vào cafe  mà quên đi mọi thứ… Tôi quên mất mình đang rất bô nhếch.
       Thường thì khi tôi tản bộ tôi rất hay làm thơ, giờ thì không làm thơ nữa, nói đúng hơn là không làm thơ về tình yêu và hứa hẹn tương lai nữa…Tương lai gì ở một thằng ba bị như tôi…

13/06/16

BỆNH QUAN


        Theo lời kể của bạn Phan Chi. Bạn của Phan Chi là Nguyễn Đủ, trước khi về hưu ông Đủ làm sếp to to, ở một cơ quan to to, ra lệnh quen rồi.
        Một hôm Phan Chi đến chơi thăm bạn, thấy Nguyễn Đủ đang phơi quần áo.
        Hay ! Cán bộ thế này mới là cán bộ, cống hiến đến lần ỉa cuối cùng. Thế là tốt, về hưu chịu khó làm việc nhà cũng là một cách dưỡng sinh!

09/06/16

THA THỨ


        Người ta nói về đạo đức và tha thứ . Tha thứ là điều khó khăn nhất nhưng cũng là điều cao cả nhất mà Kitô Giáo đã cống hiến cho con người.
        Trao tặng tiền của, hay trao tặng thì giờ, trao ban chính mạng sống mình là điều xem ra dễ làm hơn trao lòng tha thứ. Tha thứ là tuyệt đỉnh của yêu thương, bởi vì tha thứ là yêu thương chính kẻ thù của mình. Tự nhiên từ chuyện này tôi nhớ ngày xưa đọc một câu chuyện ngụ ngôn của L. Tôn xtôi ông viết đại loại thế này:

04/06/16

THÁNG SÁU


Tháng sáu mưa có giúp được tôi quên
Những ký ức buồn nhọc nhằn trước đó
Cả vết chân còn in trên lối cỏ
Câu thơ hiền bỏ ngỏ tiếng ve kêu