Anh Danh!
Nó tên là
Danh thế mới đểu chứ, thành phần nữ tính trong cái tên này coi như bằng không,
có điều danh thì cũng là tên chứ! Chơi chữ kiểu của cha mẹ nó thế này làm chết
hết các cụ đồ nho trong xóm.
Nó nghĩ và
cân nhắc cho cái tên của nó mãi, cuối cùng nó bảo “Đã thế thêm chữ khuyết cho
thiên hạ khó lường. Mà nó thêm thật, từ đó người ta gọi nó là Danh Khuyết. Bọn
tớ chẳng gọi tên kép như mọi người, mà cứ gọi nó khi thì “Khuyết ơi” lúc thì
“Anh Danh”. Chẳng đứa nào nói với đứa nào thế mà khi có ai hỏi “Tại sao gọi
vậy!” thì đều giải thích “Tính nó vào bọn con trai nhưng không có trym” thì là
Khuyết trym chứ còn sao nữa mà hỏi…! hihi!
Bảo đảm nó là
con gái chính hiệu, gọi nó bằng anh chỉ tại cái giọng vịt đực của nó. Mà cái
giọng này không kém hấp dẫn, ai đời giọng nữ mà cứ nhừa nhựa như rượu hạ thổ
lâu ngày.
Như thế ngọt và say đấy mấy ông đực rựa ạ, bọn đàn ông ngồi một lúc nghe nó kể
chuyện phòng the rồi phọt ra cái đoạn cười Hã Hã…! Bảo đảm phải lòng nó lập
tức. Con khốn này đã có chồng đâu mà kể chuyện đểu còn hơn nhiều đứa từng trải…
Nhà Danh
nghèo, Cậu mợ nó lại đẻ được nhõn một nó. Chẹp! giời đày lại có đứa con gái
dở con dở thằng nên phụ huynh chắc đầu làm bằng thép không rỉ , chứ
không thì đau đầu vỡ xừ nó xong.
Những năm 197
mấy đi học với nó cũng thậm khổ. Đến trường gặp thày giáo trẻ là y như rằng, nó
búng tai thày, nhanh như cắt mặt cứ lạnh tanh. Bỏ mẹ đứa nào ngu mà đứng cạnh
nó, thày ngờ cho ngay. Mãi sau thày mới biết và dù không nhìn thấy nó thì thày
cũng “đổ chì vào rốn” nó. Hết cãi!
Ngày sau,
chắc một thày dạy thể dục, bị nó búng tai nhiều mà thày ấy với nó có tình cảm
đặc biệt, còn đặc biệt đến đâu thì chỉ nó biết, chứ tớ thì chạ biết.
Đến trường
làm trò tặc về nhà thì thành con tặc, hay cẩu tặc gì đó. Nó thường xuyên cầm đầu, rủ bọn ôn con trong
xóm, đi trinh phạt bọn thảo khấu làng khác.
Bạn có thể hình dung một đứa con gái khủng như
thế không. Bạn tớ đấy bạn học từ ngày vỡ lòng, vỡ bọng cho tận kỳ tớ bị mọc
lông môi và vỡ giọng. Còn nó chẳng thấy mọc và cũng chẳng thấy vỡ giọng gì cả
hihi.
Tớ phải cái
tội huyên thuyên nên cứ kể chuyện nọ xọ mẹ nó chuyện kia, đấy là hồi con Danh
còn trẻ, giờ nó làm giám đốc giám đếch gì nghe ù hết cả tai hình như Trung tâm
nha khoa sao ý!
Phải hỏi thăm mãi mới biết Cậu Mợ nó qua đời
khí sớm. Bản thân nó không phải muốn thành người Hà Nội mà thực chất là tiện bề
công tác, nó bán luôn ngôi nhà nó được thừa kế, hình ảnh ngôi nhà dột nát rêu
phong, hôi hôi nấm mốc, có hàng dâm bụt ủ ê, hiển hiện trong tôi.
Bán rồi nó mua được miếng đất ngoại thành, giờ làng lên
phố nó lại hóa trung tâm. Ngày tôi đi lính nó khóc hứt hứt chia tay thế mà sau
mất tích. Ngờ là mất hẳn chứ có biết đâu vẫn còn ngày hôm nay. Chúng tôi hẹn hò
việc một năm dành một ngày tốt cho hội ngộ. Quá nửa đời người trông thấy nhau
phát nào là quý phát ấy, chứ đến khi nào, khi mắt mờ chân héo thì việc khệnh
khạng thăm nom nhau nó vất vả lắm và cũng vãi đái lắm. Hôm họp lớp nhân dịp tết
âm lịch tôi nghi hoặc hỏi nó:
-
Này Danh! Người ta đàn ông, có giọng the thé, còn hi vọng làm Thái Giám
có cơ mà ăn gian, đằng này mày lại là đàn bà có giọng vịt đực, mày làm đéo gì?
Tôi biết thừa
kiểu cách ăn mặc của nó rất sang trọng. Con này mạng bần nông nhưng nó bỏ được
cái thành phần ấy lâu rồi. Bây giờ nó làm gì? Chà, nhìn kĩ không khéo lại còn
xinh và trắng bằng vạn cái ngày con gái. Tôi hỏi nó không cần giữ gìn vì tính
tôi vẫn thế.
- Nói năng cho lịch sự nha, ông nói bạt mạng
là tôi đéo nể đâu. Tôi vặn răng ông đấy. Ơ xưa nay có ai đe vặn răng mình đâu,
tớ đứng nhìn nó thất thần biết đek nó là bác sỹ nha khoa. Còn đang lăn tăn thì
bàn tay nó chộp cằm và bắt tớ há mồm cho nó xem răng.
- Tốt ! Răng còn đủ , dái còn không…! Tớ còn
chưa trả lời thì nó nói tiếp … A!!! cha này đốm lưỡi các ông ạ. Nó càng bóp
chặt cằm mình hơn.
- Mẹ con ranh vịt đực, nhẽ vậy mày ế đáng đời
mày!
- Thế ông đắt phỏng? Nó phản thùng xong thì lè
lưỡi trông con chó mà ghét.
- Vì tao gặp toàn loại đàn bà đểu như mày, nên
tao không lấy vợ chứ không ế, tao nhắc lại là tao không ế! Chúng tôi ngoài mặt
cãi nhau, nhưng trong lòng là hạnh phúc, gặp gỡ, vui vầy … Già rồi có lúc gặp
những diễm xưa mà mày tao xem ra cũng thích đáo để. Trong cuộc hàn huyên Bé
Tũn, Bé Liên hay Bé Ái … Nhìn chung với những tình yêu thời phượng vĩ, Danh là một phần mờ mờ, nhạt nhạt.
Tớ còn mải
bắt tay, có lúc giả vờ hồn hậu ôm lấy ôm để và còn bận với rất nhiều hôn với
hít.
Nói thật, bấy giờ chưa có trường chuyên, lớp
chuyên nhưng lớp mình là lớp chọn, dĩ nhiên chọn để học và để thi. Cái việc “mang
chuông đi đấm nước người” mấy năm chẳng thấy được cái giải rút gì. Ấy vậy dưng nổi tiếng phềnh phềnh hơn cả là yêu. Đứa nào
cũng biết yêu nhẽ chọn toàn những đứa biết yêu phỏng!
Đấy! Cái
điện thoại trong quần, cứ khi nào túi
quần rung lên là tôi móc tay vào lấy ra. Là con Danh, chỗ bạn bè, tôi nhiệt
tình nghe nhưng điện thoại không áp tai mà để trước mồm một nắm tay. Tôi sợ cái
giọng khàn khàn ăn nói hỗm hoãm của nó,
và cũng để nghe cho rành rọt. Nó vừa đi ngoay ngoảy gặp ai cũng vỗ vai phát ,
bắt tay phát , cười phát… rồi bỏ đi. Nó vừa làm vậy vừa gọi cho tôi.
- Gọi tao để cãi
nhau hay làm gì?
- Đến chỗ tao ngồi, sắp rượu chè, đề phòng có
say, lỡ hôn thì cũng hôn trai tân, tao rất sợ đánh ghen.
Đèo mẹ, nhố nhăng. Mà tao cũng đang thích nhố nhăng
đây. Đồ quỷ sứ hehe.
Nào đến lúc
nói chuyện rượu thịt và mù tạt. Con Danh quấn lấy tôi đòi ngồi cùng mâm rồi gạ
rượu. Phải đúng cái hôm thằng tôi phải ngồi nghiêng vì em trĩ, nên tôi chối bai
bải. Giải thích mãi không được hay phải tụt quần cho nó xem nó mới tin, đến
khổ! Anh Danh đéo hiểu còn phang mình khinh bạn bè, coi thường anh. Bố khỉ! Đã
thế thì uống cho chết mẹ thằng tao đi. OK !
Đến gần cuối
bữa xem chừng say cả tôi hỏi, Anh Danh đã biết mùi hôi hôi của giai chưa, trông
kiểu ngực mông thế này chắc đần thối biết thế đéo nào… Nó đưa tay lên ngực kéo
soạt cái phẹr mơ tuya Bọn mày nhìn đây tao đã có con và đã từng nuôi con. Nó
mạnh mồm thế thôi chứ kéo nốt cái áo trong ra xem nào. Ai chẳng biết nó độc
thân,
- DZê! Hai DZú của mày chỉ để cho đẹp ngực chứ
nhẽ chưa thấy vết môi, Hay là còn chờ… !
Tớ vừa nói đến
đấy thấy nó đứng phắt dậy, tớ cũng chực đứng dậy nó lấy tay đè vai bảo ngồi im,
nó lấy trong túi xách tay một tờ giấy. Con Danh đọc lệnh lột quần áo của tớ,
kiểm tra trym xem có còn hay đã teo tóp cùng nắng mưa. Giời ơi cả chục đứa con
giai nhào vào. Nhưng chết tội chúng sờ đến đâu tớ buồn nhột và giãy nảy. Rồi tớ
cũng thấy có một bàn tay chộp trúng. Trong cơn say tớ đưa mắt nhìn con Danh, nó
cười hã hã. Tớ cố hình dung lúc ấy ánh mắt tớ trừng trừng nhìn nó cứ như người
chiến sỹ muốn nói lời trăng trối cuối cùng trong vòng tay đồng đội.
- Còn
…Bà con ơi còn… Bao nhiêu năm nay không vợ không tình tang cái dụng cụ này chỉ
một chức năng là để đái! . Thật ra đây là một sự lãng phí hết sức buồn tủi, buồn tình và buồn cười, tuy
nhiên còn đó, bỗng nó cất tiếng hát : “Ai đứng như bóng dừa …tóc dài bay trong
gió…Có phải người còn đó … là cái vật trúc
tre… Thôi các bạn thong cảm cuộc gặp gỡ còn dài và còn nhiều lỗ mãng, có nhiều
bạn chê rồi tớ rút tí kinh nghiệm dừng giữa chừng, Anh Danh chắc chắn sẽ đọc và
tớ chắc chắn ăn vài xe điếu, khộ thế đấy!
Ong cũng huyên thuyên hay chuyện lọ xọ chuyện khác.....
Trả lờiXóaLâu ngày Ong mải nơi đâu nay mới thấy!
XóaCon gái mổ mắt chưa, em khỏe không?
Tôi sang thăm Hà Băng,đọc bài thơ của Hò Sỏi ,tên thì rắn rỏi mà thơ mượt mà quá,tò mò đến để làm quen.
Trả lờiXóaĐược chị động viên Sỏi rất vui, cảm ơn chị nhiều!
XóaỪ nhỉ đểu thật. Sao nó ko tên là Sỏi chứ :D
Trả lờiXóaHứ ...! Trêu anh đấy à , ( nhen răng) !
XóaHihi. Có mỗi ông anh Zai yêu quý nhất, nhưng rất chi là hay dỗi, từ rày ko đc dỗi à nha!
Xóa:D ! Dỗi bao giờ, điêu nào!
Trả lờiXóaÔi chài ui -Pác Sỏi chém thía này làm em cũng phọt cả nước ra quần đây này -Đểu thật -
Trả lờiXóaTối vui vẻ nhe pác ui -
Chém vậy gọi là chém bừa đấy nhỉ!
Trả lờiXóaCảm ơn LTM nha!