Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

30/07/12

ĐẠI CA



                Chẳng biết các bạn , các anh chị thế nào. Thời gian gần đây dùng cái yahoo này thấy không vui. Đăng mấy bài viết liền, đều bị ẩn bài. Rất buồn !
                Cùng thời điểm khó chịu này, anh đang nghĩ có khi vì cái yahoo mà anh thấy lạ trong người. Lạ một điều là anh giờ rất ngại lấy vợ. Bạn bè nhất là bạn gái, có nhiều người già, tình duyên long đong lận đận. Phải nói họ không xấu. Gái già không xấu, không hôi nách ,hắc lào. Răng rất đều và nhọn. Thế là bọn bạn anh còn xinh ấy chứ! Thôi chết mẹ có khi họ gần mình mà ra nguồn cơn, nông nỗi ấy cũng nên. Cũng khổ! Chẳng hiểu sao hay để công bằng xã hội mà bọn gái già đi lấy chồng chúng đều rất nổi tiếng. Cả làng cùng biết và bàn tán tợn! Hay nhể?

               Anh có con bạn nặc nô. Hai đứa cùng tuổi, nhà sát nhau. Bà nội cõng anh sang nhà nó chơi anh hay tè ra quần, thế là mượn quần nó mặc suốt, chắc khối lúc cởi truồng cười với nhau.
                 Con này buôn bất động sản, giầu thế nên ế chồng. Nó hẹn đến nhà chơi. Tên nó là Lan Voi, không phải to như voi mà mũi nó to, bọn trẻ con bảo giống vòi voi, thôi gọi nó là Lan (Voi). Gặp nó giật mình . Sao giờ nó to thế, chân tay nần nẫn (Mình vớ vẩn nó kẹp phát chết luôn).
                 Nói thật! Từ bé anh luôn là đệ tử của nó. Muốn thoát ra mà không thoát được. con này nó gớm lắm. Nó là gái mà bắt anh gọi nó là "Đại ca". Hồi 12 hoặc 12 gì đấy , cũng cái đêm trăng sáng tháng tám thế này, anh cầu hôn. Nó quát; Ôn con đã có cái gì mà bày đặt yêu với chả đương. Chỉ một câu nói mà nó chặn đứng một âm mưu của anh mày! Anh câm luôn! Giời bắt tội anh với nó cùng làng, đi đâu nó cũng rủ. Mẹ kiếp! Bọn xóm bên rất láo thấy hai đứa chơi thân nhau nó lêu lêu là hai vợ chồng. Anh tức lao vào ăn thua với chúng nó kết quả là bị gần chục thằng nó cho một trận bê xê lết. Nó đi đâu ngang qua bọn con trai lại trêu thêm; Vợ nó đấy chúng mày ơi. "Đại ca" Mặt đỏ tía tai chộp hòn gạch lề đường ném thẳng vào đám con trai. Chẳng biết có chủ hay không nó ném trúng giái thằng lớn nhất. Thằng này ôm bụng dưới quằn quại. Một đứa chúng nó nhặt hòn gạch ném thẳng vào mặt "Đại ca" . Bị choáng gục xuống. Bọn mất dạy tưởng nó chết, chạy không còn thằng nào. Hành động của "Đại ca" ám ảnh anh mãi. Bây giờ chỗ đuôi lông mày của nó vẫn còn cái sẹo. Làm giấy chứng minh , trong giấy ghi là có một sẹo dài hơi chếch , cách đuôi lông mày phải 0,5cm. Chứng tích một thuở còn được ngành Công An ghi nhận nữa chứ! Sau cái đận "mỹ nhân cứu anh hùng" ấy . "Đại ca" thù bọn con trai xóm bên kinh khủng. Bọn kia nhìn thấy nó cứ như gà nhìn thấy cáo vậy.
                 Một hôm "Đại ca" từ đâu chạy vào nhà anh hỏi mượn diêm, rồi tóm lưng áo kéo anh đi giật lùi. Tiện tay ôm một ôm rơm, chạy ra bờ sông. Nó chất rơm đốt một đống quần áo. Mình chẳng hiểu gì, xong việc hai đứa chạy vào gốc cây xà cừ cho mát. Anh hỏi "Đại ca" cười chỉ tay ra bờ sông. Lốc nhốc từ to đến bé toàn bọn mất dạy đã đánh anh hôm trước. Chúng từ dưới sông đi lên, không đứa nào mặc quần áo. Thì ra mấy thằng ngu, tắm truồng để quần áo trên bờ. Con quỷ nó bò tới vơ sạch, đốt hết! Chết mẹ chúng mày đi. Con này kinh thật. Bây giờ "Đại ca" nói gì anh cũng chẳng dám cãi. Đụng cãi nó lại chỉ tay vào cái sẹo. Một cách răn đe rất nặng ký.
                 Cái thời nông nổi nghịch khôn thì ít nghịch ngu thì nhiều. Ngày lớp 9 anh có cái xe đạp rất tồi , nay hỏng lốp mai hỏng xích. Nhà đại ca khá hơn, thế là ngày nào "Đại ca" cũng lượn sang anh để anh đèo. Chẳng biết có phải nó tốt không nó ngồi sau, không phải đạp kiếm xuất ăn sẵn thì chắc rồi. Đi học về thấy đàn ngỗng đang ăn cỏ bên sông nó xé vở,. Chẳng hiểu để làm gì. Chợt nó vén áo rút tuột cái dây rút quần. Con gái đểu thật quần vừa có trun lại vừa có dây rút. "Đại ca" bắt mình giữ con ngỗng cho nó buộc tờ giấy vào đầu, che kín hết cả mắt. Xong rồi nó ôm con ngỗng thả xuống sông và đuổi nó bơi ra xa. Con ranh ngỗng ngu thế! Sông cái rộng mênh mông cứ bờ bên kia nó bơi sang, thuyền không biết mà tránh cứ lao đầu xô vào. Bọn thuyền được bữa thịt ngỗng còn anh với con mất dạy được bữa no đòn. Ngu thật!
                  Còn chưa hết chuyện nọ đã đến chuyện kia"Đại ca" bẫy đâu được con chuột, bằng ngón chân cái, mang ra ngõ ngồi loay hoay, trông  thấy anh đi qua "Đại ca" gọi nhờ buộc mảnh dẻ đã tẩm xăng vào đuôi con chuột, Chưa kịp hỏi nó làm gì, thì nó đánh diêm phát hỏa. Mẹ con chuột ngu chạy đâu không chạy, chạy , chạy thẳng vào đống rơm nhà anh ở lề đường. Trời nắng hanh có mà giời cứu! "Đại ca" bị bố cho ăn hai cái tát chắc 60 năm sau không thể quên.
                  Thôi thì tuổi trẻ của "Đại ca" không chỉ gắn bó với mình, mà còn là duyên nợ. Hai đứa lớn lên bên nhau. Đại ca vào học Kinh Tế, chẳng xin được việc ưng ý. "Đại ca" đi xuất khẩu lao động rồi về, vào thành phố ông cụ lập nghiệp. Sau bao năm gặp nhau "Đại ca" bảo; Tao xấu chẳng đứa chó nào thèm nhìn. Đúng vậy! Người như "Đại ca" thế này chó nó cũng chẳng thèm nhìn. Rồi "Đại ca" bảo nay có việc nói với Sỏi. Hai đứa rủ nhau vào nhà hàng hàn  huyên. Cũng hay mỗi đứa một nết, mình cứ chạm cốc rồi ăn, "Đại ca" cứ chạm cốc rồi nói. Khổ nói mãi mà chẳng có đầu cuối gì. Một lúc tóm lại nó bảo là ngày xưa anh tỏ tình, nó chưa trả lời còn nhớ không? Thôi thế là thôi rồi, anh hiểu. Bữa tiệc coi như chấm dứt. Tình hình thế là căng rồi. Mấy đêm không ngủ, cả cuộc đời nó lãnh đạo mình, Giờ vẫn muốn làm sếp cho đến khi đầu bạc trắng và răng rụng hết. Không nhận lời cũng chết. Nó đánh tiếng bóng gió rằng sẽ cắt một cái gì đó của anh. Nhận lời chắc gì đã sống. Làm thế nào bây giờ nhỉ?

5 nhận xét:

  1. Đổi tên bài làm tớ tìm mỏi mắt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nặc danh7/4/13

      Cái tên cũ Minh chủ cũng hay nhưng đụng hàng nên đổi thành Đại Ca mà, Sỏi xin lỗi Ong nha!

      Xóa
  2. Răng Ong đều, từ thời già.....tới trẻ ...tới già hơn chưa bao giờ nhọn.
    Sỏi mời cơm đi- em mời rượu và cafe?
    Tởm cô Ong chửa? Suy bụng ta ra bụng ác thú........chán ...đời.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hè Hè! Nghĩa là chưa rụng chứ gì...! Chỉ thấy cô Ong đáng yêu thôi! Hè Hè Hè!

      Xóa
  3. Nặc danh31/12/15

    hì hì Cái nhà bác này

    Trả lờiXóa