Lẽ ra phải gọi chuyện này mà MỸ TỤC. Anh phạm gọi thế ! Nhưng là tán từ chuyện
của anh ra nên sợ gọi mỹ tục anh chị em lại phản đối , có người còn bảo mỹ tục
là tục của Mỹ thì biết giải thích thế nào.
Đọc chuyện của Phạm nhiều đâm nghiện, nghiện thì mỗi lần đọc là thấy đã. Mơ ước
gặp Phạm. Một hôm gặp thật gặp ngay xóm Lốc đơn sơ này. Vừa chào anh,
Mình cũng lễ phép hỏi anh về sự giao lưu văn hóa của xóm. Anh bình thản, ngước
đôi mắt chẳng biết mù hay sáng; "Chết chết việc văn hóa thì hỏi người cao tuổi
chứ hỏi tôi chẳng đặng giả nhời! Khó chết đi được."
Anh còn chưa nói xong, thì con bé cháu ngoại chạy đến hỏi anh mượn cái chìa
khóa nhà xí, để đi ị… Ôi! ở đây nhà xí mà cũng phải khóa hả anh?
Anh lại chậm rãi : Phải khóa chứ . Không khóa sao được,
thậm chí phải làm cả nhà xí bí mật để đề phòng ăn trộm. Kẻ xấu ở đây nhiều và
cứ nhơn nhơn. Làng này có truyền thống đi ỉa phải dấu cứt. Chán bỏ mẹ, mà hình như anh chưa nghe nói chuyện này à!
Lạ thật mình lấy làm lạ, chẳng lẽ con người của làng này có dấu ấn về nguồn gốc
của loài mèo. Hóa ra cái gì cũng có sự tích của nó cả. Sau đây là trích nguyên
văn lời anh Phạm kể về sự tích lạ kì này nha. Mình chỉ chấm phảy để người đọc
đỡ mệt, chứ khi kể Anh không nói chấm hay phảy gì:
Xưa có một bloger, ấy chết Tu hành gia chứ. Bình sinh tấp nập kẻ hầu người hạ,
ngày ngày toàn ăn thịt cá, lại hưởng không thiếu gì lạc thú trên đời. Bỗng thời
thế đổi thay, gia tài khánh kiệt, kẻ hầu người hạ bỏ đi hết cả. Từ đó chỉ còn
biết ăn rau cỏ qua ngày. Tu hành gia phẫn chí bỏ làng ra đi, sang tận bên Tàu,
tìm đến thiền sư Triều Châu xin học đạo. Các đệ tử thấy tu hành gia người
Annamits toàn thân tróc ghẻ, người ngợm hôi hám có ý không ưa, xui sư đuổi đi.
Sư nói:
- Cứ gì hôi hám. Hễ có duyên khắc ngộ được đạo.
Các đệ tử hỏi; vậy
ông ấy có duyên gì? Sư đáp:
- Duyên đọc được bụng dạ của kẻ khác.
Rồi cho xuống tóc,
đặt pháp hiệu. Song mấy năm trời không nhìn ngó gì đến, cũng không hề giảng cho
một câu, chỉ cho phép cắp tráp theo hầu như một chú tiểu. Một hôm thầy trò đang
đi đường, Tu hành gia nhìn thấy một con trâu đang ỉa bãi phân to tướng, trong
lòng nổi tâm cơ, bèn buột miệng hỏi:
- Thưa… Phật pháp là cái gì vậy?
Sư hỏi lại:
- Ngày trước ngươi toàn ăn thịt cá, vậy ngươi ỉa ra cái gì?
- Ỉa ra cứt“ Tu hành gia trả lời ngay.
- Thế lúc chỉ ăn rau cỏ, ngươi ỉa ra cái gì? Sư hỏi tiếp.
- Cũng… cứt Tu hành gia ngập ngừng.
- Pháp đấy! Pháp đấy. Sư nói liền hai tiếng.
Tu hành gia hoát
nhiên đại ngộ. Trí huệ rực rỡ, Tu hành gia trở thành thiền sư. Ngài tìm về
làng, lập một chiếc am nhỏ, hàng ngày đọc kinh, thiền định… rồi “hóa" ngay
tại đó. Lâu dần cỏ dại trùm kín, chiếc am trở thành hoang phế. Một hôm có anh
đánh dậm đi qua bỗng nổi cơn đau bụng, bèn chui vào giữa chỗ ấy ỉa một bãi. Tối
hôm đó về nhà, đang ngủ, anh đánh dậm bỗng thấy một bóng người bước vào nhà bảo:
- Ngươi sắp bị mọc một khối u ở trong bụng mà chết. Hãy
uống một bát nước ở cái giếng chỗ ta thì sẽ khỏi.
Anh đánh dậm không
tin, hỏi lại:
- Làm sao ông biết?
- Xem cứt ngươi ta biết – người kia trả lời xong biến mất.
Anh đánh dậm toát mồ hôi, giật mình. Hóa ra một giấc mơ. Chợt nhớ
việc ỉa bậy ban ngày, anh chàng cũng thấy hoảng, nửa tin nửa ngờ. Khoảng tháng
sau, anh ta cảm thấy có cục chướng lên giữa bụng, ăn uống không tiêu. Cái bụng
trương phềnh lên, cứng ngắc, từ đó nằm một chỗ. Vợ con anh ta mời hết thầy
thuốc này đến thầy thuốc khác. Song ai cũng lắc đầu, bảo anh sắp chầu ông bà
ông vải đến nơi.
Về phần anh đánh dậm, thì biết rằng mình đã ỉa bậy vào chỗ thiêng nên bị thánh vật. Khi mười phần đã chết đến chín, anh ta phều phào kể lại cho vợ nghe về giấc mơ hôm trước. Người vợ lập tức tìm đến chỗ đã từng có cái miếu. Phát cây vạch cỏ mãi, quả nhiên có một cái giếng sâu hút, nước trong vắt. Nàng múc một bát đem về cho chồng uống. Không ngờ bát nước hiệu nghiệm thật. Anh chồng uống vào đến đâu, bụng réo ùng ục đến đấy. Khối u xẹp dần. Ba ngày sau hết hẳn.
Về phần anh đánh dậm, thì biết rằng mình đã ỉa bậy vào chỗ thiêng nên bị thánh vật. Khi mười phần đã chết đến chín, anh ta phều phào kể lại cho vợ nghe về giấc mơ hôm trước. Người vợ lập tức tìm đến chỗ đã từng có cái miếu. Phát cây vạch cỏ mãi, quả nhiên có một cái giếng sâu hút, nước trong vắt. Nàng múc một bát đem về cho chồng uống. Không ngờ bát nước hiệu nghiệm thật. Anh chồng uống vào đến đâu, bụng réo ùng ục đến đấy. Khối u xẹp dần. Ba ngày sau hết hẳn.
Dân làng cho rằng vị thiền sư của làng đã hiển linh,
bàn nhau kẻ góp công người góp của làm một ngôi đền tại ngay chỗ đó gọi là miếu
“Cứt”. Cái tên độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Miếu ấy thiêng, cầu gì được nấy. Có điều đồ cúng
không dùng thứ gì khác ngoài… cứt. Ai có bệnh cứ mang cứt của mình tới, múc một
bát nước ở cái giếng ấy, đem để cả hai trên bàn rồi thắp hương khấn vái. Đợi
cho cháy hết hương, đem bát nước về mà uống thì bách bệnh tiêu tan.
Ngôi miếu từ đó nổi tiếng, người thiên hạ lũ lượt tìm đến…
Song kì diệu nhất
của miếu là những người đến cúng, không những khỏi bệnh, mà tất cả những gì vốn
giấu kín trong bụng xưa nay, đều bất ngờ ứng vào miệng, lộ ra hết. Người lương
thiện thì chẳng sao, bởi chẳng có gì phải giấu giếm. Còn những kẻ lưu manh, bất
lương, những kẻ chuyên nghề bịp bợm thì đó quả là một đại họa. Cứ tưởng sự thật
một khi đã được giấu trong bụng thì sẽ kín như bưng. Ai dè hàng ngày nó vẫn
theo đường bài tiết ra ngoài. Thế là cùng với sự chữa khỏi bệnh thì sự thật
phơi bày, mặt nạ bị rơi tuột. Khối kẻ khoác áo đạo đức hóa ra lưu manh,
khối vị phụ mẫu hóa bất lương gian ác. Vì thế người tìm đến chữa bệnh thưa dần,
thưa dần. Có kẻ thà chết chứ nhất định không chịu mang cứt đến cầu cúng.
Thế rồi lại sinh ra cái nghề ăn trộm cứt mang đến đền để vạch những chỗ xấu của
nhau. Kẻ trên, người dưới, đồng liêu, đồng nghiệp, hàng xóm láng giềng… Cứ gọi
là loạn cả lên. Cứt té ra lại là chỗ dễ làm bại lộ chân tướng nhất.
Người làng này có tục giấu cứt kể từ hồi đó. Ai cũng lo
phòng xa bởi biết đâu đấy, dẫu mình không tự mang cứt đến cầu, song nhỡ có kẻ
khác lấy trộm, mang đến cúng thì bao nhiêu điều giấu giếm của mình cũng sẽ bị
phơi bày cho thiên hạ biết hết. Vì thế giấu cứt trở thành một cái tục.
Dù sao thì sự hiện diện của ngôi miếu cũng là điều cảnh báo đối với những kẻ
rắp tâm làm điều xấu. Trẻ con được cha mẹ theo dõi, rèn cặp trở nên ngoan
ngoãn. Người lớn đối xử với nhau thân ái, chân tình, không dám hại nhau vì biết
sự thật trong bụng sớm muộn gì cũng sẽ thoát ra bên ngoài. Làng này có tiếng là
một làng văn… văn gì nhỉ? À văn hóa từ đấy!
Ối dời ơi ...em cười vỡ bụng thì bắt đền ai bây giờ....
Trả lờiXóaChết mất
Em vui làm anh cũng vui lây đây này ! mấy nay bên em viết hăng say quá , anh kỳ này bận quá!
XóaLúc nãy em đọc đoạn cuối, bây h là em vừa đọc xong đoạn giữa , ôi ng dân ở đây có văn hóa bắt nguồn từ Mèo hay sao ấy nhở :D
Trả lờiXóaHình như vậy, chuyện này anh cũng chỉ đoán mò vậy thôi mà!
XóaCó thể có những công trình ngên cứu về blog và khi ấy sẽ trả lời em nha!
Em nhìn sang cái bảng Live Trafic Feed . Sao em lại ở Đồng Nai , HCM đc nhỉ ? Èo
Trả lờiXóanếu ở cái bảng ấy em nó hiện là Hà Tây sao ý ! hihi chẳng tin đâu là để chơi cho hay mà em!
XóaHơ hơ.... ut chỉ ước ao làng blog này có cái MIẾU CHỮ để bất kể ai viết chữ gì ra là hiển hiện ngay tâm tính người đó, nếu vậy, e rằng người ta cũng cuốn gói đi khỏi làng hết huynh nhở? ai cũng lo giấu chữ chứ chả dám khua bút hay múa phím nữa hè.
Trả lờiXóaĐúng vậy đáy em ạ người ta có nhiều người đã cuốn gói rồi, còn lại thì toàn cứ kiểm duyệt, ngay cả anh cũng kiểm duyệt , chán bỏ mẹ! À chết khóa toilet chứ! hihi!
XóaChúc anh ngủ ngon nha.
Trả lờiXóaEm cũng ngủ ngon nha! rất cảm ơn em!
XóaThế khi khấn thì phải khấn thế nào ? Con cắn rơm cắn cỏ lạy chín phương Trời, mười phương Đất, mười phương Phật, lạy Cục "Sự thật" à ?. Thế té ra Nhà xuất bản Sự thật là Nhà xuất bạn Cục "ấy" à ?. Cái này có lẽ ta nên đưa vào nghị quyết anh Sỏi ạ.
Trả lờiXóaỪ nhỉ ! Đấy còn không biết khấn thế nào nhỉ thôi cái này nay mai sỏi sẽ lần theo hướng đạo của anh mà kiếm cho được bài khấn hihi
XóaCảm ơn anh nhiều!
Sỏi ơi là Sỏi ơi.
Trả lờiXóaSỏi đây, KH gọi sỏi đi cafe à!
XóaĐọc xong bài của Sỏi chắc nhịn ăn vài ngày. Hihi
XóaCafe không biết còn dám uống nữa không? :)))
Sáng nay phải ngâm cứu cái khoản Nghị Quét, đọc rồi, cười nửa miệng tí về đọc lại cười cả miệng nha anh Sỏi (~_~)
Trả lờiXóaNếu làm bạn cười được là Sỏi vui rồi , vì nụ cười là cách người ta thể hiện niềm vui mà , vậy sỏi đã mang lại niềm vui cho bạn!Hihihi,
XóaKhéo sau bài này của Sỏi. Dân Blog thành con Tỳ Hiu hết mất thôi. Con Tỳ hiu chỉ có ăn mà không có...ị, không thì lộ hết nhỉ...hihi
Trả lờiXóaHi hi...con chó Hòn Sỏi thấy cứt là táp
XóaHa ha..Lâu rồi thiếu anh Mo, làng blog buồn hẳn đi. Mà Anh cũng thiêng thật đấy !
Xóa@ MO: Loại ngợm này cần phải loại ra khỏi cộng đồng. Bẩn thỉu và vô học. Lưỡi ngâm trong bồn cầu nên mở miệng ra la mùi xú uế bốc lên.
XóaPhạm Đình Trúc Thu này ! Ban sáng có hai comment của anh tôi đã xóa , tôi khinh bỉ và căm ghét anh lắm anh biết không. Tôi không nghĩ đời này lại còn có thứ anh mà cũng gọi là người . thật khổ thân anh qúa!. hãy ở nhà anh mà nói, đùng đi đến nhà người ta mà gây thù chuốc oán thế này tội cho người thân của anh và cả anh nữa !
XóaĐúng là thiêng thật, nhục!
Bạn Khuyết Danh thông cảm nha , bạn Mo bám vào cái comment của bạn để nói bậy! sáng có hai cái com của nó một cái nói về anh Nguyễn, sỏi thấy rác bẩn thì dọn.Nhưng giờ lại phiền lụy đến bạn, bạn thông cảm cho Sỏi nha!
XóaLần sau anh đừng xóa, cho em thưởng thức với. Thật đấy. Chả mấy khi
Xóahe he... đi đường thấy chó hoang bệnh dại thì phải đập thôi. Thứ chó già hỏng răng thì cắn ai được. Kiếm đít mà liếm , cứt mà ăn đi rồi khóa cái mõm chó lại.Tức quá thì chui xuống đất đi chó à. Ha ha... tôi nghiệp
XóaThằng bệnh hoạn này lấy việc đi chửi người khác làm niềm vui cho mình . cái thứ ấy để là gì cho bẩn blog. Nó giỏi đến mức này là cùng ! khổ thân thằng Mo !
XóaTHời đại chặt đầu và bắt cóc con tin rồi. Mà các bác nhà mình còn ở đây cãi nhau.
XóaTuy vậy cũng còn hơn là phẳng lặng. Hihi.
Xã hội có người này người kia....hổng biết ai là người này và ai là người kia...nhưng mà cứ tự dưng cứ sang nhà người khác chửi là phải đập.
Thế nhưng không ai phải sang nhà mình chửi là cũng đập. Bởi vì người khôn ai chấp kẻ điên bao giờ.
Ha ha ...Mà anh lại chọc cho người ta chưởi !
Trả lờiXóaNgày trước anh còn khó chụ với thằng chuột hôi này , anh thấy em cũng có vài lần sang nó để com , bây giờ em có còn sang không? Thỉnh thoảng nó vẫn nói bậy bạ anh xóa đi đấy thôi!
XóaMà này HN ơi Mo nó nói bậy em vui lắm hay sao mà haha!
1. Em dắc ý vì nhớ lại bài "Nghề hai sọt" của anh từ lâu lắm với những lời bình thật hồn nhiên của anh em mình .
Xóa2. Với anh TT ,em sang nhà anh ấy cũng để thương lượng về chuyện các anh từ trang Yahoo cơ !Và chợt nhận ra anh ấy viết rất hay,tuy nhiên với tính cổ hữu đã dẫn đến thái độ anh ấy không đúng .Bây giờ em vẫn còn sang đọc chứ nhưng không biết nói gì ....
Cho HN sửa lại chút là tính cố chấp của anh TT .
XóaThằng này không phải nó có chấp mà nó ghen ăn tức ở, Anh làm gì nó . Một nửa cái commen của anh ở nhà nó anh cũng không làm vì anh quá căm ghét và khinh bỉ nó, chỉ vì thói ngạo mạn và láo toét.
XóaAnh Sỏi nói vậy là Anh Sỏi không hiểu Mo rồi.
XóaKhi người ta cố chấp là khi người ta không bằng lòng với các quan điểm của ng khác, họ bảo lưu quan điểm của chính mình và cho rằng mình mới là đúng.
Còn Mo nhà mình thì cứ tưởng ta đây chính nghĩa. Nhà báo tự do cơ mà. Có nghĩa là tự do ngôn luận cơ đấy.
Nhưng có lẽ đầu óc của nhà báo tự do này có vấn đề , nên những ngôn từ mà nhà báo này dùng là ngôn từ của những kẻ điên. Mà nói như vậy vẫn chưa đúng, tội nghiệp cho ng điên.
Phải nói đúng là ngôn từ của những kẻ thiếu văn hóa.
Em nói phải, mà nó có tý nào đâu mà thiếu! Môi trường blog có những con người vĩ đại như ông Mo này thật nguy hiểm, Nhà báo tự do! hừ hợm hĩnh và thiếu hiểu biết !
XóaAnh Sỏi ơi! Phạm Đinh Truc Thu này từ nhỏ sống xa mái trường nên thiếu giáo dục anh ạ.Tội nghiệp cho bạn ấy quá !!!
Trả lờiXóaAi chẳng biết nó là loại người nào, em đến nhà anh chơi coi như không có thứ rác rưởi ấy em nha. không khéo lại phải "khóa cửa" không có mất hết của cải , vàng bạc châu chấu ha!
XóaCho huynh Sỏi chít đi, ai bẩu viết ẻn về....ấy ấy. Rùi lại bảo " thiêng" . Đúng nà THIÊNG quá à. He he..................
XóaThiêng thật! anh cũng thấy thế hihi!
XóaGiáo dục giống thằng chó hòn sỏi đó hả. Nhã Lam này chắc cũng muốn bị chửi đây. Đối với cái loại vô giáo dục, mất dạy... như cái con chó Hòn Sỏi này thì phải cho nó biết thế nào là mất dạy. He he... sao hả con chó, mày sủa lớn lên chút cho noi giống của mày nó sủa theo chứ
XóaCậu cố lên Mo ạ! chỗ nào cũng phải thò cái miệng của cậu vào mà thể hiện sự vô học, khốn nạn của một kiếp người.
XóaTao kiểm duyệt blog là chỉ vì một mình cái miệmg Hôi thối đố kỵ , ghen tức của Mày thôi!
Chó thì không bao giờ chơi blog, nhưng kẻ điên thì có. Tạm gọi Anh Mo là Người điên.
XóaHà Dương à! Chỉ cần một vài lần thể hiện quan điểm và suy nghĩ của mình với anh ta thôi! nói với anh nhà báo tởm lợm ấy làm gì phí đi em ạ!
XóaEm nghĩ nhiều khi anh viết hay ai viết một chuyện gì đó chỉ là để bày tỏ cuộc sống muôn màu của thế giới con người, em thấy nhà anh Sỏi hay có nhiều bạn nói cứ trống ko hay nói với mục đích ko vui, em thấy buồn, các bạn đừng nghĩ mạng ảo nên họ ko biết mình là ai, ko đúng, có thể anh Sỏi hay BD ko biết các bạn là ai thật nhưng chính các bạn biết các bạn là ai mà, vì thế tôn trọng người viết hay trang blog của người viết thì chính là bạn tôn trọng chính bạn BD mạo muội nghĩ thế
Trả lờiXóaMong là những lần BD đến nhà anh Sỏi sẽ ko đọc được những lời cãi vã nhau, cuộc đời rất ngắn ngủi, chúng ta hãy thương yêu nhau cho cuộc sống của chúng ta thêm ý nghĩa hơn , còn gì vui hơn thế phải ko anh Sỏi và các bạn
Rất mong những ngôi nhà blog ảo luôn mang đến cho chúng ta tình cảm chân thật của con người, BD lại đi họp đây, chúc anh Sỏi và bà con luôn vui vẻ thân thiện bình yên nhé !
Bạch Dươngạ Người ta cứ mang mồm đến nhà mình thế này chứ , có thấy ai chó đểu như cái hạng người vô luân vô đạo này đâu! Sỏi rất muốn hòa bình và viết những gì mình thích thế mà nó có cho mình yên đâu cơ chứ ! Bạn thông cảm cho Sỏi nha Chuyện không phải do mình gây nên!
XóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaThằng vô học ngu ngốc và bẩn thỉu! Blog của tao không có chỗ cho mày comment! Giẻ rách!
XóaHê hê......lại khóa đi kaka.
XóaỪ anh sẽ khóa , kinh tởm nhất là anh "Nhà báo tự phong" vừa vô học vừa bệnh hoạn.
XóaBài viết này hay Lão nhỉ! Sao giờ em mới đọc không biết.
Trả lờiXóaCũng lạ sao Bác cứ va chạm thía?người ta nói gì cũng mặc- xoá béng là xong,hơi đâu gõ cho phí điện .
Hihi! Anh phải công nhận em thẩm định văn xuôi khá thật. giờ rảnh rồi sao em.
Xóa