Thỉnh thoảng lại ngồi với nhau như
thế này, vui như mổ bò. Không nhiều, chỉ bốn bloger nhưng cũng đủ văn sỹ, thi
sỹ, nhạc sỹ và…cả tục sỹ. Ý hợp tâm đồng. Các chước tác cứ từ mồm tuôn ra ào ào.
Quán xá rất hay ở chỗ kết dính mọi người
lại với nhau, nhất là mấy ông “sỹ” thì càng dính… Quán nằm ngã ba, thành ra ngồi đó được chứng kiến kẻ qua, người
lại. Ai đi qua cũng đánh mắt nhìn, có khi họ nghĩ mấy ông này người sao thổ dạo chơi trái đất. Các ông nói với nhau đủ các mặt hàng, đến chừng giữa buổi thì sôi máu văn thơ. Như mọi khi trêu chọc những người
qua lại chán quay ra tự khích bác nhau, hôm nay cũng thế. Một anh chỉ vào mặt bạn mình
và đọc:
“Mặt trông đần thế lốc gơ”
Ông đối diện đọc
nối:
“Bảo sao thiên hạ làm thơ quá nhiều”
Đang còn mải nâng
ly ông thứ ba như thể giật mình chỉ vào cô gái ngồi bàn bên:
“Cô này chắc rất lắm điều”
Cuối cùng ông
tục sỹ lên tiếng và chỉ tay vào người ngồi đối diện cô gái bàn bên:
“Anh này chắc được ả chiều cả đêm”
Hai người khách bàn bên, bị chê, khó chịu đứng dậy ra đi,
vài phút sau một toán thanh niên đến gặp các “sỹ” hỏi về tác hại của thơ…
Cả bốn bloger mồm sưng vều lên,
răng của các vị rơi ra đất trông nhiều như phơi ngô. Chủ quán (cũng là một nữ
bloger thời già hú) thấy thế thì hỏi: “vì sao thế?” – trả lời: “Bị người ta đánh”. “Sao
người ta đánh?” – trả lời: “Tại làm thơ nhạo người ta.” Chủ quán lại bảo: “Thế
thì đáng lắm. Nên nhớ con người ta là chỗ chỉ có thể khen, không được nhạo báng
chê cười.”
Thấm thoát một tuần trôi vèo, bốn bloger lại hẹn nhau nơi trà dư tửu hậu. Đúng cái chỗ ngã ba ấy. Rút kinh nghiệm. Lần này thì không dám nhạo báng cười chê gì nữa, mà bảo nhau ca ngợi. Còn chưa có đối tượng làm xúc tác cho thơ thì có một ông đi vào, ông này to cao miệng rộng bụng vươn, .. Một anh đọc:
Thấm thoát một tuần trôi vèo, bốn bloger lại hẹn nhau nơi trà dư tửu hậu. Đúng cái chỗ ngã ba ấy. Rút kinh nghiệm. Lần này thì không dám nhạo báng cười chê gì nữa, mà bảo nhau ca ngợi. Còn chưa có đối tượng làm xúc tác cho thơ thì có một ông đi vào, ông này to cao miệng rộng bụng vươn, .. Một anh đọc:
“Người gì to thế là cùng”
Anh ngồi cạnh đọc
nối ngay như bật lò xo:
“Bụng ông cũng được một thùng phân tươi”
Ông khách lạ, còn
chưa hiểu đầu cua tai ếch ra sao. Nghệt mặt ra nghe, mồm thì nhồm nhoàm nhai
kẹo cao su. Giờ thì ông nhận ra mấy gã này đang làm thơ nhạo mình. Ông quay lại
nhìn thẳng vào những lôc gơ đang ngậm mồm cho thơ khỏi bật ra. Một anh không
giữ nổi nữa liền đọc;
“Miệng môi dẻo thế ông ơi”
Anh ngồi cạnh lại
bị tác động không giữ nổi cứ thế vãi ra:
“Răng lợi có vẻ một nơi thiên tài”
Đến đây thì khách được khen không
còn chịu được nữa, người ta đang nhạo bộ
răng ăn đu đủ chuyên nghiệp có màu sắc cải mả của mình.
Bà chủ quán nghe
thấy có tiếng "bộp. bộp..." khác với tiếng vồ cao su của mấy ông thợ nề đang lát gạch,
chạy ra thấy mấy ông mặt sưng to, răng rụng đầy nền nhà, dẫm chân lạo xạo. Bà hỏi: “Mặt mũi các ông sao thế?”. “Bị người ta đánh.” “Sao đánh?” “Khen người
ta.” “Bị đánh vậy còn là may đấy ! chảy tý máu gãy mỗi ông một ít răng cửa
nhưng vẫn còn cái “alô”.
Các ông thử nghĩ
xem đời có đek gì đáng khen. Thế mà các ông cũng cứ cố mà khen thì có khác gì
khen đểu!
Đã thế lại còn khen bằng thơ. Trong khi thơ là một thứ rất nguy hiểm chứ không phải tầm thường. Cười bằng thơ thì dẫu có “hàng giả” người ta cũng tức, khen bằng thơ thì dẫu có “đích thực” người ta cũng nghi... Huống chi cuộc đời bây giờ, cái chuyện văn chương thơ phú, có khác gì ăn thịt gà mà mắc hóc xương. Cho nên cứ thấy ở đâu có chữ nghĩa là người ta cảnh giác. Đấy các bác bảo như thế thì ai còn dám văn chuơng thơ phú, ai còn bụng dạ nào mà bờ lốc bờ liếc gì nữa chứ.
Đã thế lại còn khen bằng thơ. Trong khi thơ là một thứ rất nguy hiểm chứ không phải tầm thường. Cười bằng thơ thì dẫu có “hàng giả” người ta cũng tức, khen bằng thơ thì dẫu có “đích thực” người ta cũng nghi... Huống chi cuộc đời bây giờ, cái chuyện văn chương thơ phú, có khác gì ăn thịt gà mà mắc hóc xương. Cho nên cứ thấy ở đâu có chữ nghĩa là người ta cảnh giác. Đấy các bác bảo như thế thì ai còn dám văn chuơng thơ phú, ai còn bụng dạ nào mà bờ lốc bờ liếc gì nữa chứ.
Là ut tem zàng nha huynh
Trả lờiXóaNhất trí trao Út cả ba tem lun hề! dzàng, bạc, đồng! hihihi!
XóaHơ hơ....đọc xong roài, hay quá, túm nại nà :
Trả lờiXóaHem cần đóng cửa đốt nhà,
Đừng viết về người, mà viết về ta
Hoặc viết về cỏ về hoa
Thì đâu đến mức răng ra khỏi mồm
.......He he... kinh nghiệm nha kaka.
Hihi.
XóaKinh nghiệm đầy mình. Út tin anh đi! cần cẩn thận đấy nha!
Việc chi đóng cửa đốt nhà
Trả lờiXóaAi mà có tật mới ra giật mình
Ta thời cứ viết linh tinh
Trời trăng mây nước tâm tình cùng nhau
.
Bạn có thấy ai bị "vỡ mồm , rơi răng " chưa ?
Mình có được tem không nhỉ ?
XóaChắc bạn chưa gặp nhiều phiền toái nhỉ. Nếu gặp biết ngay thôi mà!
XóaChắc là đồng tem bạc! hihi!
Phen này phải tìm bác sĩ Hoa Súng chữa bệnh cho mấy ông này thôi (~_~)
Trả lờiXóaMất tí da là ba đồng sáu
Mất tí máu là sáu đồng tư
Mất tí gân là gần nghìn bạc (~_~)
Các ông này chỉ co mỗi bệnh máu viết văn và làm thơ thui, Cảm ơn BD !
XóaMạng ảo là sân chơi lành mạnh, nếu quý nhau thì thăm hỏi nhau hàng ngày, còn nếu thấy nhạt như nước ốc thì chỉ thăm 1 lần rồi đi ko cần thiết phải nói nặng lời với nhau cho mệt mỏi anh Sỏi ạ, chắc anh Sỏi nhớ câu thơ Ví ghẹo của Nghệ Tịnh mình thương hè ? Mỗi lần nghe em mê lắm giọng hát Ví ghẹo đáng yêu ấy (~_~)
Trả lờiXóaĐạ yêu thì yêu cho chắc
Đạ trục trặc thì trục trặc cho luôn
Đừng như con Thỏ đứng đầu chuông (chuồng)
Khi vui thì dỡn bóng
Khi buồn thì bỏ đi ...
Câu chuyện anh Sỏi kể là lời thỏ thẻ tâm tình để thế giới blog ảo chúng ta luôn thân thiện với nhau hơn dù cả đời chúng ta ko hề gặp nhau...
Mong là tình thân ấy mãi bền lâu
Chúc anh Sỏi ngày mới an lành, thành đạt (~_~)
BD ơi Mạng thì ảo mà nỗi buồn thì có thật! Nên cũng muôn hình vạn dạng Cuộc sống kỷ @ mà!
XóaĐúng là tinh thần của entry này BD đã nói hộ anh cả rồi! Cảm ơn BD thật nhiều!
HIhi...
Trả lờiXóaCứ chẹp miệng một câu: Tiên sư bố đời... mình, ông bạn già ạ!
Nhưng ông cứ đóng cửa, đốt nhà người khác chứ đừng đóng cửa, đốt nhà tớ đó nha...
Nhớ là chừa chỗ để tá túc khi tất cả các nhà đều cháy...
Hehe...
Bà bạn già khọm ơi! Bà xui tôi làm "Anh Chí" à! Tôi không đốt nhà ai đâu nhưng nhà bà thì chưa dám hứa... Hihihi!
XóaMà có lẽ đốt nhà bà để bà có cơ hội tá túc bên tôi nhể!
Tớ là Thị nở mà ông bạn già không dám làm anh Chí sao?
XóaHihi... Thôi đừng đốt nhà tớ, bán đi nhé anh Chí, để Chí Phèo và Thị Nở có cơ may châu về hợp... làng VŨ... ĐẠI!!! Kakaka...
Một ý tưởng đẹp như nằm mơ! Bạn già của tôi thật hay quá ! cứ thế nhé bán, không đốt! hè hè !
XóaVậy thất tình có được đốt nhà không anh ?
Trả lờiXóaHihi. Lúc nào thấy em đóng cửa , phá nhà là em đang thất tình anh nhé, hihi
Ừ nhỉ! Thất tình nguyên nhân cơ bản dẫn đến đốt nhà. mà Rất cũng đốt nhiều nhà lắm rồi, làm anh Sỏi muốn thăm cũng hỏi thăm cuống cả lên!
Trả lờiXóaMà anh chỉ mong em thất tình để anh đến dỗ dành thôi! ... hêhêhê! Anh sẽ nhớ khi nào em đốt nhà anh sẽ đến động viên! Thế nhé! hihihi!
Ở cái làng " Bờ lờ" này bị ghét đã sợ , bị yêu còn đáng sợ hơn !
Trả lờiXóaƠ thế thì Dê Ka gặp Sỏi sẽ sợ hơn à!...hìhìhì!
XóaĐấy ! Đấy ....Vắng anh làm sao mà vui cho được .
Trả lờiXóaLưỡi môi cứ mãi làm thơ
Câu lên câu xuống lơ mơ răng hỏng...còn .
Hihihi! Chào em! cafe đi!
XóaUống ly thứ hai nha anh trai hào hoa ...hè hè .
XóaLà anh thích hào hoa, chứ chắc gì anh được hào hoa! Em nâu đá nha!
XóaChiều cuối tuần em chúc anh vui vẻ nhé
Trả lờiXóaCứ mỗi cuối tuần là lại gặp Nhã Lam! anh cảm ơn nhiều!
Trả lờiXóaHọp mặt chăm thế a? Sao tớ mời hổng thấy? Xin ý kiến ở đi- không nửa xu hồi đáp?Quán nhà tớ cũng xinh, cũng dân yahoo cũ,sao chả người mon men?
Trả lờiXóaHihihi! Sẽ thấy, Anh không thể bàn chuyện ở đi của Ong vì không thể có gì đảm bảo và chỉ nói ngoài miệng không trách nhiệm gì thì không dám nói, Ong làm gì đi đâu cũng là bạn tốt của Sỏi mà. Mong gặp Ong mà chưa gặp được Hihihi!
XóaLão qua bên chị NT hoặc bên em, đọc thử một bài thơ Nhớ của Cường Trần - em thích bài thơ ấy ghê lắm ( vốn em ít để cho thơ cuốn nổi em, cũng như vài bài ngày trước của Lão,cũng ám ảnh nhà iêm mãi ấy).
Trả lờiXóaChơi blog hay mà, em may mắn vì thấy toàn người tử tế và những trang viết cuốn hút thật sự.
Cảm ơn Ong lúc nào cũng động viên. Mà lâu ngày Ong chẳng viết khỉ gì ! Mấy tuần rồi đấy!
Xóa