Bởi xa nhau nên thành phố hoang tàn
Quán xá tiêu điều lạnh vắng hồn tôi
Giống như pha lê tuột tay vụn vỡ
Đau rất nhiều trong nhung nhớ tim côi
...
Hà nội ơi tôi tha thiết yêu
người
Yêu như thể cả ngàn năm cách
trở
Yêu đến độ những câu thơ nức
nở
Tình tôi thành một thứ để
trêu ngươi
...
Em xa xôi cánh chim chiều rã
mỏi
Tôi muốn trở lại hồ Trúc bạch
chơi
Đường thanh niên còn xào xạc
lá rơi
Hương cốm ngọt quyện với mùi
hoa sữa
...
Tôi muốn cầm tay em yêu chan
chứa
Áp má mình và ngửa cổ ngắm
sao
Tôi muốn bên em cho bớt nôn nao
Bởi xa em mà tim đau cắt cứa.
...
Ngày lại ngày nhắc đến em cởi
mở
Tên loài hoa năm chỉ nở một
lần
Nghe trầm trồ thán phục của
tao nhân
Còn tôi nói tôi yêu hoa mệt mỏi.
...
Yêu lắm lắm cả năm ròng còm cõi
Ước một lần tôi nghe em cười nói
Trời có sập đất có ngâm lòng biển
Cũng nở môi cười và nhẹ thoát hồn tôi.
...
Em ! Loài hoa được nở lúc vào đêm
Trả lờiXóaXin ngủ mãi trong tim người hôm ấy
Hihi. Anh Sỏi hôm nay viết thơ cho em nào thía :P
Hihi cũng chưa chừng cho Rất cũng nên!
XóaTranh thủ lươm con TEM, chị Hà Dương kg lượm, Hi!
Trả lờiXóaTặng Líp cả ba tem nha!
XóaCả năm cười một lần như hoa, như ngọc còn hơn lúc nào cũng cười nhăn nhở như Thị Nở ( giống em) ... chán chết !
Trả lờiXóaThị Nở thời @ này làm nhiều Chí điêu đứng đấy! Tôi thì tôi thích thị nở vì cái sự hóm hỉnh táo tợn đáng yêu! Hihi!
XóaTrúc bạch ơi Trúc bạch
Trả lờiXóaMày là ô nhiễm lắm
Cá mèo chả thèm ăn
Ờ,may thuỷ trúc xanh
Và may đường nhiều gió
Thổi khối người lang thang
Hồn nào còn nhẹ nhỉ!
Bay chút nào!đa mang.
Bây giờ đâu chẳng thế
XóaÔ nhiễm chuyện thường tình
Còn những buổi bình minh
Tóc liễu vương trong gió
Và cũng còn đâu đó
Một tâm hồn lang thang
Để lại trong lòng tớ
Một nhung nhớ hóa vàng.