Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

25/02/13

CHẲNG TIN

               
              Một ngày buồn thoang thoảng, nhẹ thôi, thế là anh ngồi nghĩ xem chính mình đang nghĩ gì...!
              Những lời hứa và thề thốt khi người ta yêu có đáng tin không?
              Theo anh vừa đáng tin nhưng cũng không đáng tin. Nghe có vẻ ba phải. Đáng tin bởi cái lời cho cõi trăm năm, được nói ra trong văn cảnh xúc động, nên nó có thể thành thực tuyệt đối. Bấy giờ chính người nói cũng tin ở mình, tin vào tương lai. 
              Còn chuyện vạn vật đổi thay, Thiên đàng hay chín tầng địa ngục thì cũng có thật và đáng tin được hay chăng?  Mà cái kiếp người, dở cười dở khóc này, có ai yêu nhau được trọn vẹn trăm năm, điều này hiếm thấy xưa nay. 
              Bạn anh nó bảo : “ Tình yêu thì vĩnh cửu còn  hai người yêu nhau là không vĩnh cửu”. Thực ra sự vận động không ngừng của vật chất, làm gì có sự vĩnh cửu nào. Yêu lại càng không. Anh không tin có tình yêu vĩnh cửu, có thể một khoảnh khắc nào đó khi yêu trở thành mãi mãi. 
               Em nói kiếp này ta lỡ, kiếp sau em sẽ lấy anh! Anh chẳng tin và trả lời; anh đã trót hẹn với một người khác rồi. Thế thì kiếp sau nữa! Ở cái kiếp đấy anh cũng đã có hứa với một người khác nữa rồi…
              Đấy,  bố ai mà lại hẹn hò đến ba kiếp bao giờ! Ai bảo anh tàn nhẫn cũng chẳng sao, tính anh thật thà nên thấy mình không đủ bản lĩnh chờ đến ba sinh thì nói ngay thế.
               Anh thấy những lời hứa thường được ví với vàng đá, nói thật một kiếp này chưa xong, có khối người và những lời hứa đã quên béng rồi. Biết đâu đấy, tự lòng mình còn cảm thấy chẳng tin vào mình, Rồi cái trái tim một ngày nào đó sẽ nổi khùng và đập loạn nhịp. Anh có thể chịu đựng được tất cả, Cưỡng lại mọi thứ "Trừ cám dỗ" . Tính anh là rất hay sa ngã, còn thích sa ngã nữa cơ. Bảo sao anh phải sợ mình thành người thất hứa , vậy thì thôi không việc gì mà “Thệ hải minh sơn”.
               Ngày anh còn … Rất trẻ , yêu một người dạng như “có chàng lớp trưởng yêu nàng quản ca” ấy. Chẳng lấy được nhau nhưng sau mấy chục năm gặp lại bất thình lình, chợt giật mình thấy anh và cả nàng nữa hai đứa vẫn còn yêu nhau lắm lắm. Khi chia tay nhau  có lúc ngồi buồn nhớ đến nàng, anh tự hỏi có kiếp sau không nhỉ, rồi một mình ngồi cười sằng sặc. Cứ nghĩ, tình yêu có thực sự quan trọng ,  thực sự ý nghĩa đến thế, hay cuối cùng cũng chỉ là ánh trăng in đáy nước huyễn hoặc lung linh .
                Có những khi anh thấy ngột ngạt. Muốn lang thang đâu đó.  Tìm được một lãng quên nào đó, tạm thời trong một vòng tay quen. Muốn  tan biến đi, muốn chẳng ai nhớ đến mình nữa. Nỗi nhớ có thể rất đẹp, nhưng có lẽ nó phũ phàng  nó làm cho người ta mắc chứng tự kỷ. Cứ nghĩ, người điên thực ra họ sung sướng hơn người  không điên…
                Anh đã đọc ở đâu đó người ta ví hay gớm nha: “ Tình yêu như hũ mắm treo đầu gió”. Mở ra một phát ai cũng thấy mùi, nhưng dần dà sẽ quen mũi,  mùi nhạt đi. 
                Nói cho thật  nay yêu mai bỏ, hay mai bỏ nay yêu thì  cũng vẫn thế. Chuyện sống với tình yêu và bảo vệ tình yêu theo kiểu cứ xây tường bao xung quanh, giống hệt việc trùm chăn ngửi hũ mắm thối. Mà lại là ngửi  một mình, có ngày chết ngạt bỏ mẹ.
                 Nhưng rồi thời gian làm anh nản dần, dẫu mỗi lần yêu đều tươi mới,  mỗi mối tình đều thanh tân như  tình đầu. Tuy nhiên niềm tin vào bản thân đã theo những hũ mắm trước khuyếch tán đi khá nhiều.
                 Anh chẳng dám nói gì nữa. Thậm chí chẳng dám tin, dù rất muốn tin. Điều khổ nhất khi tình yêu đi qua, thì những tình cảm khác vẫn còn buông neo trong lòng. Mà như thế thì không thôi nhớ được. Cái nhớ khi ko còn tình yêu luôn đi kèm sự day dứt. Nó không hủy hoại, gặm nhấm người ta, cũng không êm ái dịu dàng như nỗi nhớ khi yêu, chỉ thấy áy náy và  nản. Nó làm anh cảm thấy lo lắng sờ sợ nếu yêu lần nữa. Mà yêu thì có do dự được bao giờ.


22/02/13

KẾT BẠN



Một mình dạo gót đồng quê
Thấy con chuồn ớt triền đê cũng buồn
Mai anh sắm cái thuyền buồm
Theo anh chuồn nhé đi buôn duyên thừa
Trời nắng cho chí trời mưa
Chúng mình dầu dãi sớm trưa sơn hà
Mái chèo mở rộng vươn xa                    
Đưa chúng mình gặp Hằng Nga - Quảng hàn
Trần gian tình hợp rồi tan
Yêu nơi Cung Quế một ngàn năm luôn
Chuồn ơi thôi nhé đừng buồn
Sợi thơ anh dệt bốn phương hẹn hò
Duyên thừa chỉ bán chẳng cho
Chớp nguồn mưa bể chẳng lo lắng gì
Chuồn ơi thế nhé ta đi!

20/02/13

SỰ SỐNG


Tôi sinh ra
Từ một làng quê
Biết cánh đồng
Cho ta hạt gạo
Và biển mênh mông
Làm ra muối mặn
Lời chúa răn
Thiên đường nơi của nụ cười
Dành cho con chiên ngoan đạo
Và địa ngục cực hình
Ỉ ôi than khóc
Chờ những kẻ đầy mình tội lỗi
Vâng thưa chúa !
Con đang làm người
Ăn cơm với muối
Đang sống nơi dở khóc dở cười
Là trần gian đấy ạ !

16/02/13

ĐI HỌC NGU



Vốn dĩ mình không muốn nói về cái chủ đề chẳng mấy hay ho này nữa nhưng cứ có những chuyện, những người khiến mình thấy khó chịu, thôi thì cứ xả một lần cho xong hết đi rồi coi như vĩnh biệt luôn cái chủ đề buồn tanh này.
=========================================================

11/02/13

EM





Đường Hà Nội nắng dài như mái tóc
Ngõ nhỏ mềm  còn vương trên vai
Em thảnh thơi  trên chiếc xe gắn máy
Ngắm con đường như một thú tiêu dao.

Chiều nay rỗi anh ngồi trên hè phố
Nhìn hoàng hôn buồn tím giọt cà phê
Chuyện tình ái đã thành thơ, thôi bỏ!
Những giọt rụng rơi tí tách não nề.

Đường Hà Nội chiều buông em về đâu
Anh tìm em giăng mắc những u sầu
Nắng hanh hao trải lòng phơi khô quắt
Ai đó hay em đang  thẹn - Ngiêng đầu !
11/02/2013

06/02/13

BUỒN NHƯ TẾT



                Hôm nay  vào FB gặp một chị  xưa xửa xừa xưa. Ngày trẻ cả trăm thằng trai tơ theo đuổi. Chị ấy kiêu, trai đến nhà thả chó đuổi chạy vãi...Mãi  chẳng thấy ai đến hỏi. Chết mẹ! thế thì ế rồi. buôn chuyện một lúc. Chị bảo tết nhất đến nơi rồi , sao mình sợ tết thế không biết. 
               Chẳng phải năm nay, khi đã chính thức bước sang U40 chị mới “được” quan tâm. Ngay từ những năm trước ở nhà đã sốt ruột lắm rồi. Lần nào nghỉ tết,  alo báo ngày này ngày kia con về, mẹ chị cũng hỏi “có đưa thằng nào về không”. Trả lời từ con gái là “không”  bà  thở dài thườn thượt. 
               Về nhà mấy năm nay, với chị, thực sự là tra tấn tinh thần kinh khủng. Chỉ vừa bước tới đầu ngõ thôi, gặp 8 người là 7 người hỏi “sắp được ăn cỗ  chưa?”, người thứ 8 thì bảo “sao lâu đưa người yêu về ra mắt thế?”.

05/02/13

NHÌN EM VÀ NHỚ

ảnh ST


Anh nói thật 
em thông minh như thế
Nhưng  yêu anh 
em chẳng hiểu được gì
Em cứ bỏ anh  
đi tìm hạnh phúc
Có biết đâu  
anh  trong cái em tìm

Em lông bông 
bạn bè hay bảo vậy
Anh chẳng quan tâm 
bởi vì anh thấy
Dáng hình em  
đêm ngày trong nỗi nhớ
Có nghĩa gì 
 dù lông bông đến mấy

Em cứ  tìm 
hạnh phúc của riêng em
Anh lắng ngồi 
trong đêm tối nhìn xem
Ai là người 
có  đôi vai tin cậy
Làm chỗ tựa 
em ngả đầu vào đấy

Chưa biết em 
nếu nói yêu là khổ
Anh cười nhạo 
và không tin điều đó
Cho đến lúc 
từng đêm thao thức đợi
Chút ưu phiền  
câm lặng cả khi mơ

Nay buồn lòng anh dở chứng biên thơ
Rồi đứng lặng - Nhìn em  và nỗi nhớ!

ảnh ST



01/02/13

CON RỂ ĐẤY




                 Móc mãi mới lôi được cái điện thoại. Đến khổ! Bỏ  vào túi, rõ như ban ngày mà điện thoại giờ lại nằm ở dưới ống quần. Khổ lắm cái quần gió hai lớp, túi  bị thủng. 
                 Còn đang khó chịu với cái túi quần thì thằng rể tương lai đến rủ đi café, Thằng này nó biết mình từ ngày nó còn bế ngửa, thật đấy! vì hai nhà mình (tức là bố mẹ) hai đứa là bạn bè tận ngày phổ thông! Hiểu nhau lắm , mà có khi mình còn hiểu thằng rể hơn cả con gái mình chứ lại! Nhưng  đề cập ở đây là sự bình đẳng. 
               Lên xe đi café với ông con rể, thấy lòng lâng lâng hạnh phúc. Cà phê vườn bên cạnh  hồ nước lớn. Thôi thì cũng đủ chuyện năm châu, bốn biển. Bỗng cô gái chăn bò, lùa hai con bò xuống hồ, con bò bơi đi bơi lại  phăm phăm, Mình  bảo; Con nhìn hai con bò kìa, to thế mà nó bơi nhanh thật!