Một ngày buồn thoang thoảng, nhẹ thôi, thế là anh ngồi nghĩ xem chính mình đang nghĩ gì...!
Những lời hứa và thề thốt khi người ta yêu có đáng tin không?
Những lời hứa và thề thốt khi người ta yêu có đáng tin không?
Theo anh vừa đáng tin nhưng cũng
không đáng tin. Nghe có vẻ ba phải. Đáng tin bởi cái lời cho cõi trăm năm, được nói ra trong văn
cảnh xúc động, nên nó có thể thành thực tuyệt đối. Bấy giờ chính người nói cũng
tin ở mình, tin vào tương lai.
Còn chuyện vạn vật đổi thay, Thiên đàng hay chín tầng địa ngục thì cũng có thật và đáng tin được hay chăng? Mà cái kiếp người, dở cười dở khóc này, có ai yêu nhau được trọn vẹn trăm năm, điều này hiếm thấy xưa nay.
Bạn anh nó bảo : “ Tình yêu thì vĩnh cửu còn hai người yêu nhau là không vĩnh cửu”. Thực ra sự vận động không ngừng của vật chất, làm gì có sự vĩnh cửu nào. Yêu lại càng không. Anh không tin có tình yêu vĩnh cửu, có thể một khoảnh khắc nào đó khi yêu trở thành mãi mãi.
Còn chuyện vạn vật đổi thay, Thiên đàng hay chín tầng địa ngục thì cũng có thật và đáng tin được hay chăng? Mà cái kiếp người, dở cười dở khóc này, có ai yêu nhau được trọn vẹn trăm năm, điều này hiếm thấy xưa nay.
Bạn anh nó bảo : “ Tình yêu thì vĩnh cửu còn hai người yêu nhau là không vĩnh cửu”. Thực ra sự vận động không ngừng của vật chất, làm gì có sự vĩnh cửu nào. Yêu lại càng không. Anh không tin có tình yêu vĩnh cửu, có thể một khoảnh khắc nào đó khi yêu trở thành mãi mãi.
Em nói kiếp này ta lỡ, kiếp sau
em sẽ lấy anh! Anh chẳng tin và trả lời; anh đã trót hẹn với một người khác
rồi. Thế thì kiếp sau nữa! Ở cái kiếp đấy anh cũng đã có hứa với một người khác
nữa rồi…
Đấy, bố ai mà lại hẹn hò đến ba kiếp bao giờ! Ai
bảo anh tàn nhẫn cũng chẳng sao, tính anh thật thà nên thấy mình không đủ bản
lĩnh chờ đến ba sinh thì nói ngay thế.
Anh thấy những lời hứa thường
được ví với vàng đá, nói thật một kiếp này chưa xong, có khối người và những
lời hứa đã quên béng rồi. Biết đâu đấy, tự lòng mình còn cảm thấy chẳng tin vào
mình, Rồi cái trái tim một ngày nào đó sẽ nổi khùng và đập loạn nhịp. Anh có thể chịu đựng được tất cả, Cưỡng lại mọi thứ "Trừ cám dỗ" . Tính anh
là rất hay sa ngã, còn thích sa ngã nữa cơ. Bảo sao anh phải sợ mình thành
người thất hứa , vậy thì thôi không việc gì mà “Thệ hải minh sơn”.
Ngày anh còn … Rất trẻ , yêu một người dạng
như “có chàng lớp trưởng yêu nàng quản ca” ấy. Chẳng lấy được nhau nhưng sau
mấy chục năm gặp lại bất thình lình, chợt giật mình thấy anh và cả nàng nữa hai
đứa vẫn còn yêu nhau lắm lắm. Khi chia tay nhau có lúc ngồi buồn nhớ đến nàng, anh tự hỏi có
kiếp sau không nhỉ, rồi một mình ngồi cười sằng sặc. Cứ nghĩ, tình yêu có thực
sự quan trọng , thực sự ý nghĩa đến thế,
hay cuối cùng cũng chỉ là ánh trăng in đáy nước huyễn hoặc lung linh .
Có
những khi anh thấy ngột ngạt. Muốn lang thang đâu đó. Tìm được một lãng quên nào đó, tạm thời trong
một vòng tay quen. Muốn tan biến đi,
muốn chẳng ai nhớ đến mình nữa. Nỗi nhớ có thể rất đẹp, nhưng có lẽ nó phũ
phàng nó làm cho người ta mắc chứng tự
kỷ. Cứ nghĩ, người điên thực ra họ sung sướng hơn người không điên…
Anh đã đọc ở đâu đó người ta ví
hay gớm nha: “ Tình yêu như hũ mắm treo đầu gió”. Mở ra một phát ai cũng thấy
mùi, nhưng dần dà sẽ quen mũi, mùi nhạt đi.
Nói cho thật nay yêu mai bỏ, hay mai bỏ nay yêu thì cũng vẫn thế. Chuyện sống với tình yêu và bảo vệ tình yêu theo kiểu cứ xây tường bao xung quanh, giống hệt việc trùm chăn ngửi hũ mắm thối. Mà lại là ngửi một mình, có ngày chết ngạt bỏ mẹ.
Nói cho thật nay yêu mai bỏ, hay mai bỏ nay yêu thì cũng vẫn thế. Chuyện sống với tình yêu và bảo vệ tình yêu theo kiểu cứ xây tường bao xung quanh, giống hệt việc trùm chăn ngửi hũ mắm thối. Mà lại là ngửi một mình, có ngày chết ngạt bỏ mẹ.
Nhưng rồi thời gian làm anh nản dần, dẫu mỗi
lần yêu đều tươi mới, mỗi mối tình đều
thanh tân như tình đầu. Tuy nhiên niềm
tin vào bản thân đã theo những hũ mắm trước khuyếch tán đi khá nhiều.
Anh chẳng dám nói gì nữa. Thậm chí chẳng dám tin,
dù rất muốn tin. Điều khổ nhất khi tình yêu đi qua, thì những tình cảm khác vẫn
còn buông neo trong lòng. Mà như thế thì không thôi nhớ được. Cái nhớ khi ko
còn tình yêu luôn đi kèm sự day dứt. Nó không hủy hoại, gặm nhấm người ta, cũng
không êm ái dịu dàng như nỗi nhớ khi yêu, chỉ thấy áy náy và nản. Nó làm
anh cảm thấy lo lắng sờ sợ nếu yêu lần nữa. Mà yêu thì có do dự được bao giờ.