Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

29/03/13

"PHẬT TỬ"




                Mẹ anh Điệp đek có chồng, có nghĩa anh Điệp là con nuôi, Ngày bé mẹ nuôi  anh giờ lớn anh nuôi trả lại, nghe đã thấy mất dạy rồi ha! Bà cụ khó tính hơn cả ma nha. 
                Bà mẹ anh đi chùa vài hôm, xong rồi xưng là phật tử. Sau đó thấy bà rất chăm đi chùa, Mỗi tháng vài tuần chay, thỉnh thoảng mua các loại chim, cá về phóng sinh, chỉ mua cá con , cá nhỏ cho đỡ tốn. Chẹp! “Cứu được ... một vật  phúc đẳng hà sa "mẹ phóng sinh để cứu mạng chúng nó, vừa tạo phúc đức cho chúng mày hưởng”.  Bà lý giải với vợ chồng anh vậy.  Còn dặn con dâu “Nhà Phật không sát sinh, nên con phải nhớ là có mua gà, vịt hay cá về ăn thì bảo người bán họ thịt cho chứ mình đừng làm, phải tội. Ai lại đi cắt tiết gà vịt bao giờ.

27/03/13

MÁY BAY BÀ GIÀ



             “Có phúc lấy được vợ già, vừa sạch cửa nhà vừa ngọt cơm canh”. Có thật không , có thật không đấy! Câu này sai và xưa như đất nước Văn Lang, các cụ để lại cái món phi vật thể này đến nay quá đát. Bây giờ kiểu tình này người ta gọi là “lái máy bay bà già!”

               Nàng hơn Chàng 4 tuổi, mối tình chị em của hai người, ban đầu cũng trắc trở, khó khăn.  Nhưng cũng đi đến vạch vôi. Chỗ ấy kết hôn, kết quả thế là tĩ tã. Ngày còn yêu nhau, hầu như mọi thứ chàng thụ động. Thây kệ đời, thế nào mà chẳng được. Mặc thì nàng mua gì, chàng mặc vậy. Đầu tóc cắt lúc nào cũng do nàng quyết định.

               Chàng rất thích phụ nữ  biết lo cho chồng con, chàng yêu nàng vô cùng, người như thế sao không yêu, phải cưới   bằng được. Thế nhưng ngay sau  cưới, cô ấy thay đổi phương pháp tề gia, Nàng “quản giáo”  chặt hơn, những mối quan hệ của chàng đều phải trình vợ và chờ vợ phê duyệt, lương  cũng do nàng giữ. Đôi lúc chàng thấy hơi ngột ngạt nhưng nghĩ lại thế khéo lại hay, cũng tốt, vì chàng không giỏi tính toán nên vợ quản thì hợp lý hơn.

24/03/13

BLOGER LỘN NHÀO




         Anh Cò Cùng làng, chơi với anh từ bé. Khổ! chả biết sao gọi anh như vậy. Anh làm giám đốc gì ở thành phố ông cụ. Mẹ anh cò nằm võng ở gốc mít,  89 tuổi mà vẫn khỏe, sang sảng khoe về con. Thằng cò nó vừa về đấy, rồi cười khanh khách. 
          Thấy Ngộ đến chơi, anh Cò chạy ra bắt tay lắc lắc. Kéo Ngộ ngồi bệt xuống chỗ mẹ nằm võng. Đàn ông lâu gặp nhau cũng đầy chuyện. Cò cũng lắm tiền nhiều đất. Chẳng hiểu sao rửng mỡ, cũng muốn viết bờ lốc.
           Anh tâm sự; Cái tên blog của ông hay nhỉ, hay nhỉ ! Tôi sẽ làm một bloger,  tên bờ lốc của tôi là "LỘN NHÀO". Chẳng biết đã ai được đọc chưa?
          Rồi móc trong ví ra , đúng là trong ví, tờ giấy có mấy bài thơ nhờ xem hộ:
********

05/03/13

CHUYỆN KỂ SAU TẾT

           Quen nhau trong một tình huống đặc biệt, anh cũng viết blog. Năm ngoái cả hai  cùng nằm khoa nội của viện quân y, điều trị  trĩ. Hai ông bạn trĩ gặp nhau cười khùng khục. Tôi chẳng tin bác sỹ hoa súng, nên xin chuyển viện để điều trị. Ai mắc bệnh này đến khốn khổ.
           Bố đời, ốm ngay cái chỗ, nói ra tục bỏ mẹ! Bệnh với tật nằm cũng  nghiêng, ngồi  cũng nghiêng, cứ chỉ thích chổng mông. Ngày tết nằm tư thế này mà ăn dưa hành và dò thủ thì lỡ … suốt ngày. Đau thì chẳng rõ ràng, lại cứ ngứa ngứa, rát rát, nhọc nhọc là. Suốt ngày chỉ có mỗi một việc là thở dài.
           Chẹp! Mùa xuân nhìn ông bạn trĩ, rồi nhìn trời mưa lay phay nghĩ đến câu thơ; “Anh chị em ơi !...hãy dương súng cao lên chào xuân …”  !

01/03/13

TÌM EM



Em ơi em ở phương nào
Tìm em đã trải qua bao tháng ngày
Rất nhiều màu áo bạc bay
Bao nhiêu đá núi gót giày chà trơn
Xuân tình cát phủ dày hơn
Lấp vùi e ấp - Giận hờn tinh khôi
Tháng ngày vụng dại dần trôi
Cầm bằng gan ruột đứng ngồi không yên
Tìm em đủ cả trăm miền
Bóng chim tăm cá tả niềm đam mê
Soi gương thấy ánh chiều về
Mái đầu sương phủ câu thề trơ vơ
Niềm tin trăng tỏ mây mờ
Một lần gặp được trong mơ cũng đành
Bặt vô vời vợi trời xanh
Bao nhiêu mòn mỏi cho thành ca dao
Em ơi em ở phương nào
Tìm em đã trải qua bao tháng ngày.