Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

20/03/14

CHUYỆN chỗ CÂY XOAN


     Lâu không gọi cho nhau, nay buồn buồn bấm máy cho con bạn lỗng chờ. Hí Hí … Nó hỏi;
     - Có nhớ mặt thằng Quyền không? Mấy chục năm rồi. Nó vẫn nhắc tới ông đấy. Tên thì nhớ nhưng gương mặt nó thì không nhớ nổi. Ngày bé cứ gọi ghép là thằng Quyền Chính, (Bố nó là chính)Tôi nói với Lan vậy còn lèo thêm nó để trêu chửi.
     - Đến bà mà tôi còn quên đây này, hình như bà tên Lan nhỉ? … Ôi giời được thể cạy miệng, để nó chửi mình te tua… Nào là bạc, nào là cái đáng nhớ thì quên, cái đáng quên thì nhớ…Ông không bằng con vật… Mình chẳng thấy nhục hay thấy buồn mà thấy vui, nghe con khốn này nó chửi quen rồi, vì nó nói vậy nghĩa là nó nhắc khéo đến kỷ niệm xa xôi.
     Về chuyện quên nhớ nó bảo mình “không bằng con vật” cũng chết lặng ít giây. Người ta nghiên cứu và khẳng định con ong dù có bay đến đâu thì sau khi lấy được mật nó cũng tìm về tổ của nó. Hay như con chó dù bị lạc đường hay do quên lãng, vứt bỏ nó ở đâu đâu, thì nó cũng bằng mọi cách để tìm đường quay về với chủ cũ. Còn loài voi dù có lang thang bao nhiêu năm rồi đến lúc già nó cũng tìm về để chết nơi bến sông xưa cũ nó đã từng chào đời và sống.
     Còn con người thì hay quên, rất hay quên. Tôi phải công nhận câu nói vô tình, nhưng đúng thật, tôi có trí nhớ không bằng con vật.
     Tôi đã quên bao nhiêu thứ trên đời kể cả những thằng bạn chiến hào năm xưa. Nhiều lúc cố nhớ cũng không thể hình dung ra khuôn mặt chúng nó… Thế nhưng cái to tát thì quên đấy, lại đi nhớ những cái nhỏ tí ti
     Tôi nhớ trước cửa nhà tôi có cây xoan, nó to lắm, cây xoan ấy của nhà tôi. Nhưng sao lại mọc hẳn ra ngoài đường, cái này tôi chẳng hỏi ai tôi đoán là nó tự mọc. Cái bờ rào bên trong cây xoan bằng cây găng chi chít gai nhọn và rất nhiều ốc sên. Nói đến cây xoan là nhớ kỷ niệm ngày còn bé và ở quê.
     Tôi chơi khăng khít với con Lan, bạn cùng học, gần nhà nhau. Con này nghịch như con quỷ, bọn giai làng nhiều đứa khiếp nó vãi. Mưa bão một mình nó đeo giỏ, ra đồng cất vó để bắt cá, vó rất nặng, đối với trẻ con là thế. Vậy mà nó kẹp cái sào vó vào háng cứ kéo ngon ơ, Mình thấy nó kéo thì cũng xin thử dạng chân chèo lấy hết sức kéo được vó lên thì cũng ngã ngửa xuống ruộng. Nó “xì” đểu nói “đúng là ngã chỏng vó!”
     Đấy! Mình lại lẩn thẩn chuyện nọ xọ chuyện kia, quay về chuyện cây xoan. Ngày xưa nhà con này bố nó chở đò ngang qua sông Đáy, nhà nó nhiều tiền nên có hai cái xe đạp. Một hôm nó rủ mình tập xe, hai đứa chưa biết đi xe mà nó dắt xe rất giỏi. Mình đòi dắt thử, nó đưa ngay.
     Giời! cái ghi đông xe cao quá, đến cằm chứ chả chơi, vừa mới đẩy cái, không sao giữ thăng bằng được . cái xe đổ kềnh, mình cố níu lại nên ngã theo cái xe. Cái bàn đạp (pedan) chọc đúng háng, mình ôm dái ngồi khóc còn nó cười vật vã, như con điên, vãi cả nước mắt nước mũi. May mà chuyện xảy ra chỉ có hai đứa biết với nhau. Mình ngồi đến hai lúc (chẳng biết tính một lúc là bằng nào, cứ áng chừng vậy) hết đau là hết khóc, con khốn vẫn chưa hết cười, Nó vừa cười sằng sặc vừa vỗ về “Bớt đau rồi thì nó cho đi tập xe”.
     Con ranh dắt xe đi trước, mình lẽo đẽo theo sau vào sân kho hợp tác xã. Hai đứa thay nhau ngồi lên khung xe còn hai chân đạp đất đẩy cho xe đi. Cứ vậy quần thảo bao nhiêu vòng quanh sân .
Điệu bộ con ranh chống tay vào hông đứng nhìn mình tập chắc ngao ngán lắm. Nó nói to;
     - Tập vậy thì đi thế đéo nào đươc! Nói xong nó ngồi bệt xuống sân, ngoắc tay nói nghỉ chút. Nó bắt mình phải liều, không liều không xong, trong một tuần là phải đi được.
     Bây giờ thì nó bắt mình giữ xe cho nó lên yên, con khốn nạn nó khỏe, giữ xe chạy theo nó nhọc hết hơi. Còn nó lên yên và lái ngay được, ngon ơ. Thế nhưng đi được rồi, còn xuống xe là cả một vấn đề. Nó luôn luôn bóp phanh thật mạnh, làm xe dừng đột ngột, ngã lăn như bí.
     Rồi! Cái gì dùng thô bạo chẳng bất cập. Bỗng cái dây phanh đứt phựt. Hôm ấy cũng muộn rồi hai đứa nghỉ tập.
     Sáng hôm sau chờ bố ra bến đò, mẹ nó đi chợ. Nó lại dắt xe rủ mình. Nhường mình tập trước nó giữ cho lên yên như nó. Con phát xít độc ác này nhờ nó ác vậy mà mình trưởng thành rất nhanh trong sự nghiệp tập xe.
     Đến lượt nó, mình giữ cho nó tập một lúc thì nó đi sõi, nó nói từ từ bỏ ra không cần giữ, nó vừa đạp xe vừa rủ mình ra đường, mình chạy theo xe nó còn nó đạp nửa vòng rất nhanh. Đến gần nhà mình nó hò hét liến thoắng,
     - Giữ xe , giữ xe. Đứt phanh đéo xuống được… Mình chạy đã nhọc, đuổi không kịp. Mà nó cũng ngu, như người ta muốn xuống thì đừng đạp xe nữa. Đằng này nó cứ đạp, mồm cứ hét cuống lên. Đến chỗ cây xoan nó buông mẹ xe ra và ôm chặt lấy cây xoan. Cái xe đạp lao theo gia tốc của quán tính. Khốn nạn mắc cái đũng quần nó vào cái yên xe thế là roạt … phựt một tiếng, cái quần rách toạc theo đường chỉ, móc bám theo xe. Nó vẫn ôm chặt cây xoan. Lúc ấy còn bé nó chẳng có quần lót (chừng 11 hoặc 12 tuổi). Mình ngỡ ngàng đứng nhìn. Mình cũng rất hay lúng túng trước những bất ngờ. Nó quát: “nhìn cái gì … Lấy lấy cho tao” nó không dám nói lấy quần nhưng mình hiểu. Đến gỡ cái quần đang bám vào yên xe đưa cho nó. Nó chộp lấy che bụng chạy thẳng về nhà. Thay quần mới rồi, nó ra lấy xe đạp dắt về. Mình đá đểu nó :
     - Cho chết, hôm qua người ta bị đau thì cười, hôm nay “đằng ấy” cũng bị đúng chỗ này hè hè! Từ nay đừng có mà vội cười đấy nha!
     Đến giờ nhiều lúc gặp nhau mình và nó vẫn nhắc đến cây xoan. Có lúc cao hứng mình nói
- Tớ biết của “đằng ấy” rồi …
     Nó lại bẹo mình đau đau là. Vâng cũng có lúc tôi lại bị con bạn nó bẹo như thế! Các bạn đại xá cho, bạn tôi nó nói tục như ranh, nên tôi biên thế chứ tôi không nói câu nào.

25 nhận xét:

  1. Kiếm tem tặng Út đã.
    Út nè....( đưa bằng hai tay nè)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ui chị Ong dậy sớm dành được TEM cho ut, mà TEM cí ẻn nì đáng chị nhở, zất thật và zất zui, nại zất chi nà SỎI. Hi hi.....

      Xóa
    2. Uh anh tặng cả bộ cho hai em nha ! anh rất vui Ong người còn ở cao nguyên nhưng hồn đã xuống núi hihi!
      Cảm ơn Ong và Út nha!

      Xóa
    3. E người sắp xuống núi còn hồn có vẻ muốn thăng( Thiên,Địa) ấy chứ!

      Xóa
    4. Vừa hôm trước khoe càng già càng khỏe Nay lại nói sắp thăng! Hì!

      Xóa
  2. Ngày mới vui hẳn vì câu chuyện,cái cách kể, cách chuyển làn,cách thêm mắm muối,cho Đại ca điểm gần mười về chất lẫn lượng,tớ thích.
    Đôi khi nhà Ong cũng buồn mất vài lúc- cũng ước chừng một lúc khoảng vậy chả biết là bao lâu.
    Mà Lão hay nhắc bạn Lan không voi của Lão làm em cũng ngứa lưỡi muốn nhắc đến ai đó một cách tha thiết gần gũi như thế,lựa mãi chả thật sự có ai nên dùng móng tay cụt gãi cho hả rồi mím môi ngậm miệng vậy.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi Ong ơi ! Là nhân vật ý mà , cứ thế mai anh lại đổi tên biết đâu lại là Ong hay Tú hay Quỳnh gì đó ...hehe!

      Xóa
  3. Haha, lâu lâu rồi em mới cười thành tiếng khi đọc cái gì. :)) Buồn cười ở chỗ, hôm qua trước khi đi ngủ, em cũng leo mạng để ngắm...cây xoan, vì chợt nhớ ngày xưa trong xóm, trước ngõ nhà bà ngoại, vào cái mùa này hoa xoan cũng nở tím trên cây và muỗi thì cắn cho sưng người :)
    Hình như tuổi thơ ai cũng na ná như nhau anh Sỏi nhỉ? Dù em biết có khi 2 anh em là...cả 2 thế hệ. ^^. Em cũng có những năm tháng tập xe đạp với đứa em con nhà cậu với những kiểu cũng..rất ngu mà giờ ngồi nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Cũng có những ngày mưa bão, cả lũ trẻ con trong xóm lại thi nhau đi nhặt quả rụng, ra đồng bắt cá rô, và nghịch nước....Mọi thứ cứ như vừa mới xảy ra hôm qua. Nó ăn sâu vào tiềm thức đến nỗi sau này lớn lên, chẳng hiểu sao em lại..thích bão (hi,, dở hơi không?). ^^
    Làm sao phân biệt được cái gì là to tát, cái gì là bé ti để mà quên mà nhớ? Tuổi thơ ai cũng vậy, dù khó khăn, đói nghèo nhưng vẫn có vô vàn thứ để mà...hạnh phúc. Trẻ con mà, cái thời...trong veo, vô lo vô nghĩ. Người ta hay nhớ, tìm về tuổi thơ có lẽ vì đó là nơi ngta tìm thấy nụ cười của mình một cách hồn nhiên nhất, trong sáng nhất, trọn vẹn nhất. Và vì thế, mà em chắc chắn rằng, sẽ chẳng ai có thể quên được tuổi thơ với những điều dù là rất nhỏ (những điều rất nhỏ, với tụi trẻ con lúc ấy có khi lại là...cả một thế giới..), và sẽ không thể quên dù trí nhớ có...ko bằng con vật. :P

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bên nhà nó thì nó kiệm nhời, sang nhà kaka nó phán như thánh sống. Hưc hưc... đúng nà cái quân KHÔN NHÀ DẠI HÀNG XÓM hé hé... ( nè nưỡi)

      Xóa
    2. @ Ở QUÊ MÙA HOA XOAN THƯỜNG VÀO TIẾT KINH CHẬP (SÂU NỞ) , MUỖI NHIỀU VÔ KỂ MẤY MẤY BÀ CÔ Ế CHỒNG CHỖ NHÀ SỎI HAY NÓI QUÁ RA LÀ LẤY TAY VƠ ĐƯỢC MUỖI. BÂY GIỜ ĐANG MÙA HOA XOAN ĐẤY NANA! MÀ KỶ NIỆM THỜI TRẺ CON RANH THÌ NHIỀU VÔ KỂ NHƯNG NHẼ CHUYỆN GÌ CŨNG KỂ, THỈNH THOẢNG ÔN LẠI CHÚT EM NHỈ!
      @ NÍP!
      KHÔN NHÀ KHÔN CẢ HÀNG XÓM CHỨ , ANH THẤY NNA SÁNG TÁC ICON ĐỂ COMMENT NHƯ VẬY NGHĨA LÀ THÔNG BÁO TRẪM ĐÃ NGỰ...HIHI!

      Xóa
    3. A, có đứa nó..chưởi em. :))

      Xóa
    4. Mà cũng lạ và lấy làm hay, hai đứa một ngày không chọc nhau được một lần, khéo ăn không ngon ngủ không yên nhể ! Hê hê!

      Xóa
  4. 1- Nguyễn Bính có câu thơ "Chờ em ăn giập miếng giầu em sang"
    Ăn giập miếng giầu là mấy giây, mấy phút ?
    Nay nhà thơ Hòn Sỏi dùng khái niệm "lúc" cũng hay lắm
    Mình ngồi đến hai lúc, hết đau là hết khóc
    2- Bạn có lối kể tự nhiên, sinh động, ngôn ngữ đời thường, không cố làm ra văn chương. Chi tiết quần cô bạn mắc vào yên xe quả là hy hữu hihihi.
    3- Đọc sỏi lại nhớ hồi sinh viên các trường lao động đào hồ Bảy mẫu, một em bị lún xuống bùn sâu, kêu oai oái, mấy chàng trai cầm tay kéo người lên ...nhưng quần nàng ở lại dưới bùn...nhờ trời bùn đen...tất cả đều đen nên không ai nhìn thấy gì. Bọn con trai cởi quần dài để cấp cứu...Sau vụ ấy nàng nghỉ học luôn cả tuần lễ. Cái thời quần phíp dây chun mới sinh ra thế.
    Sỏi có cây Xoan bu tui có hồ Bày Mẫu để mà nhớ nhớ... quên quên....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. He he... cái cùm của bác Bu này zui qué!

      Xóa
    2. Vui níp nhỉ! Anh Bu chắc đã khỏe nhiều, nên mới có thì giờ để phán chút vui cùng anh em mình. mà thời anh Bu đào hồ 7 mẫu ! Sỏi không có cơ hội như anh nên không được chứng kiến việc cứu người đầy tính văn chương như vậy. May mà bùn đen nó lẫn cả vào bùn chứ không thì...hihi!

      Xóa
    3. Bác Bu ơi, hình như chuyện đạp xe, ôm cây và cái quần nó là một loại mô típ của đời (ngày xưa) hay sao í. CT đã được nghe chuyện bỏ xe ôm cây mít rồi. Riêng chuyện liên quan đến cái quần thì chính CT đã từng tận mắt thấy cảnh thằng bé cùng xóm đang leo cây thì cái chun quần có vấn đề, nhưng CT không may mắn bằng anh Sỏi ạ, hihi
      Thôi CT chào mọi người để về ngủ sớm cho nó tròn ạ.:)

      Xóa
    4. Ừ ngủ sớm cho nó tròn đều, Nhiều người ngủ muộn nó tròn một số nơi thôi ! há há!

      Xóa
  5. Càng già càng nhớ hả hả anh !...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gay quá em nhỉ! càng già càng nhớ thế mới chết chứ ...!

      Xóa
  6. Qua nhà anh, bó gối ngồi đọc đi đọc lại, rồi cười ^^. Em ... khoái nghe thiên hạ chửi thề, dù em hông dám chửi, nghĩ thầm, chắc chị Lan - nhân - vật của anh chửi rất hay. À em có cậu bạn thân từ lớp 11, thân lắm. Em dân ăn giá sống còn nó người ở Thái Nguyên. Có lần vô nhà nó học nhóm, tình cờ nghe được Má nó đang chửi nó quá chừng dưới bếp. Em sợ nha anh, em len lén chui ra dắt xe đạp phóng về một nức. Bữa sau em kể nó nghe, nó cười khì bảo Mẹ tớ chửi đứa trộm mới ghê, mới bài bản chứ chửi tớ ăn thua gì. Đọc truyện của anh, tự nhiên nhớ tới mình thời đó nên lan man lạc đề. À còn tính hỏi coi chị Lan-nhân-vật của anh có biết bài chửi mất gà hông? ^^

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ôi em mụ gà tồ này nó giầu lắm nó kinh doanh nhà đất ở tp HCM đấy biết đâu nhà em ở lại mua của nó cũng nên. Nó nói tục và chửi thề ngẫu hứng như tép nhảy nhưng bài bản thì nó không giỏi đâu. Hì!

      Xóa
  7. Dân ăn giá sống là người ở đâu hả Đại ca?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dân Nam Bộ, ai chẳng ăn giá sống mà anh cũng ăn em chắc cũng ăn chứ ! hì!

      Xóa
  8. Sỏi huynh toàn nhớ... có chọn lọc !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không anh quên , là anh đã quên rất nhiều rồi ! thật mà hì!

      Xóa