Tôi nói mãi
rồi, ai nấy cứ xúi tôi làm thơ. Mẹ nó! thơ tôi làm ra hàng thật
cả đấy nhưng sao thối. Nhẽ thơ tôi làm theo cái cách té re. Anh đọc hay ko thì tôi đék biết, nhưng
tôi viết ra , vẫn cứ viết vì tôi biết
tôi mới là thằng sẽ đọc, và đọc nhiều
hơn anh. Có bài dài đọc nhọc nhọc là,
lại có bài chưa đọc đã hết mẹ nó rồi.
Mình đọc
blog của mình là rất xúc động, Cái ông Lỗ đéo gì bên Trung Cuốc ý, ông ý bảo
“Văn mình vợ người” đúng thật, đúng lắm. Ông này thế mà khôn. Bởi mình tự thấy
văn mình cũng hay lại xúc động. Định khóc nhiều lần. Ờ thì muốn khóc từ lâu rồi, từ
thuở xa xôi nào ấy, nhưng cố nhịn! Vì sao à? Vì tôi đéo muốn tỏ ra yếu đuối!
Ờ thì
tôi yêu! Yêu đứa chó nào, cả năm giời ngủ chay. Tôi luôn rên rỉ rằng thì tôi
buồn, tôi thất tình, ai cũng biết mà! Già rồi ở một mình đéo thất tình thì gọi
làm sao cho phải nhẽ.
Ngày mới
quan hệ với loài người trên thế giới ảo này, tôi cũng yêu. Vâng! Yêu nhau được
ba tháng chín ngày, là tôi tính DƯƠNG LỊCH có một tháng 31 ngày, Đúng ngày thứ
100 thì mặt em sưng to rồi vỡ ra, tôi buồn và tôi biết, tôi ghi lại hết rồi! Ghi
bằng thơ đấy.
Ờ thì cái ngày tôi nhận ra mình yêu
em lắm và bị em cho ăn dép, tôi đã nhảy lầu để tự tử đấy! Nhảy rồi mới thấy
mình ngu vì chưa đủ độ cao! Tôi chỉ gãy chim mà không thể chết! Và vì cái chim gãy
ấy, tôi đầy đau đớn , bức xúc, ôm hận nên tôi đốc chết ra làm thơ! Cái món thơ
hay cái món đường phèn. Tôi chỉ nghĩ thế, thế mà có đứa bảo thơ để tôi dụ gái.
Tôi rất ngu trong việc này, hãy hiểu cho tôi.
Tôi đéo
biết mỗi khi tôi làm thơ tôi nghĩ cái gì! Chắc chỉ là 1 thói quen, mở laptop
rồi ngồi chầu như chó chầu tát ao! Tổ sư mấy đứa ngu lại bảo đây là thú vui tao
nhã. Điều đó làm tôi cảm thấy mất vui
một lúc rồi lại có, như mất điện ấy.
Ờ thì tôi
từng trải! Dành gần như trọn vẹn thời gian rảnh rỗi để viết nhưng nhiều hơn là
làm thơ. Tôi thích cảm giác lo lắng, sợ hãi khi ko thấy em cười hihi lúc chát,
bởi tôi rất sợ mình đang yêu mà chuyển sang từ trần thì bỏ em bơ vơ à. Anh hay chị có hiểu ko!
Thế
rồi cái gì đến cứ đến, như sóng thần ấy, chạy cũng đéo kịp. Em đá tôi, em là đồ
đệ của Thiếu Lâm tự. Tôi còn nhớ! Cái ngày đó. Phũ! Nhưng ko sao! Quen cái cảm
giác đau này rồi! Mà khốn nạn nhất là chia tay là do em ghen!
Em ko
nói chia tay, lặng lẽ xóa! Tôi chấp
nhận, xem nó như 1 vết cứa nữa trong trái tim vỡ vụn này! Vậy là thơ cứ chảy ra
từ vết cứa ấy. Giống như tôi, nhiều thằng cũng đau mà phọt thơ. Giả dụ :
“Thơ bò như một đàn rùa
Đêm nay em nhé - đến mùa anh trả khoai
Mới có một tỉnh Đồng Nai
Chỉ vì nứng mà chết hai ngàn người”
Các anh thấy không thơ thẩn tục như ranh, Mấy
câu kém chất lượng wá!
Nói sao
nhỉ?! Cho đến tận bây giờ, ngay hôm nay, tôi vẫn còn đau rất nhiều! Dù tôi nói
lời nào, đó là thứ tốt đẹp hay thâm độc, dù tôi nói ra là giả tạo hay thật
lòng, tôi vẫn đau! Cảm giác đau theo từng nhịp thở! Tim tôi thắt lại! Tôi thật
sự nhận ra, mình yêu rất nhiều. Đã như
thế thì cái gì cũng thành thơ kể cả chế biến ca dao:
Áo ca dao gió bay rồi
Ảnh người ta |
Cầu ca dao để anh ngồi anh chơi
Tóc buồn bạc trắng giời ơi
Chuyện xưa nhắc lại cả đời vẫn xưa
Em nằm phơi bướm giữa trưa
Má em hây đỏ vẫn chưa khô l *
Nhẽ đâu đấy lại tin đồn
Tôi hóa tự kỉ luôn uống Cafe, có khi buồn tôi vào WC, ngồi trong đó hàng giờ, lảm nhảm những lời mà tôi ước gì em có thể nghe thấy! Cái ấy cũng là thơ đấy. Làm thơ mà thế thì tạng tôi hoặc chết vì bệnh điên hoặc do yêu em quá nhiều!
Tôi hóa tự kỉ luôn uống Cafe, có khi buồn tôi vào WC, ngồi trong đó hàng giờ, lảm nhảm những lời mà tôi ước gì em có thể nghe thấy! Cái ấy cũng là thơ đấy. Làm thơ mà thế thì tạng tôi hoặc chết vì bệnh điên hoặc do yêu em quá nhiều!
Tôi biết
Ông Bùi Giáng là gã dở hơi! Vẫn mãi dở hơi vì
ở cái sự ĐIÊN khi chơi với trò tình ái! Tôi luôn đấm ngực hay tát má mình
rồi tự hỏi:" Tôi dở hơi đến vậy à? Đến mức có thể thay đổi bản thân sao? Tôi
sẽ chết vì u sầu! Cuộc đời còn lại, tôi phải nghe thêm bao nhiêu những câu thơ
buồn như những tiếng thở dài nữa? Tôi phải đọc đi đọc lại bao nhiều lần những
câu thơ lục bát có phong vị ca dao, và những bài blog khiến tôi cười 1 mình!
Tôi
phải sống ra sao? Khi ngày nào tôi cũng lơ mơ, ko ngừng nghỉ luôn cho ra đời
những câu thơ!
Tôi
chấm dứt làm thơ, khiến tôi đau lắm đấy nhưng tôi ko hối hận đâu! Vì sao à? Vì
đây là lần đầu tiên trong đời tôi hiểu ra cái Blog có nhiều thơ thất tình là
cái bờ lờ! hi hi Vậy là nhắc đến bờ lờ, rồi đóng cửa trang thơ thẩn cho nó lành, đỡ khó chịu nha!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaEm góp ý anh cảm ơn em!
XóaEm hoặc ai đó (Cả mới hay cũ) Nếu không thích đọc thì đừng đọc. Anh viết lối khẩu ngữ và anh viết trước hết anh đọc kia mà. Tất cả những ai hiểu lầm hay hiểu như thế nào về anh là quyền của họ. Anh không màng. Anh sống tục mới đáng kinh tởm còn dùng câu có trong xã hội để rủa những điều thối tha hợm hĩnhcủa đời thì không phải là văng tục. Thế nhé em , hình như anh đã giải thích nhiều về điều này.
Đóng rùi nại mở nhé kaka. Chớ mờ đóng hết thì thành cí nhà ma, chán òm. Hưc hưc.....
Trả lờiXóaHihi ! Đóng và mở là hai động từ trái nghĩa nhưng cùng một hành động. Anh hiểu em yên tâm ! hihi!
XóaRiêng với Nip, kaka lói zề cũng cứ cừi hề hề, hem seo hết nha nha! ( Nhe reng nè)
Trả lờiXóaHihi!
XóaAnh biết ! Cảm ơn em nhiều nha!
Hình như đây không phải là lần đầu anh nói tiêu cực với thơ.
Trả lờiXóaÁng hùng văn này đủ làm khối người sợ khiếp!
Cứ đóng đi, nhưng khi gặp phải tình yêu thì thơ lại tuôn ra ngay thôi mà!
Chẳng ai sợ đâu Ái Nũ à!
XóaMà AN đoán mò nhưng rất quả quyết, cứ như từng đi bộ trong ruột Sỏi ấy nhỉ!
Ôi trời anh Sỏi ơi, hu hu em vừa cười bò lăn vừa chảy nước mắt đây nè. Sẽ nghe lời anh, sẽ chịu khó về lại trang nhật ký. À xứ em ở tuyết đã ngừng rơi nhưng lạnh, lạnh đến mức máu đông lại thành xi rô hết trơn.
Trả lờiXóaAnh nói thật ! Đọc thơ của em viết nó cô đọng và đậm đà lắm, mà bài nào cũng sâu, ở đây không phải là sâu sắc mà là sâu thẳm, lại rất có hồn có cốt!
XóaNgày mới lại mần thơ nhen kaka, hi
Trả lờiXóaĐấy lại xúi anh! Út nệu niệu đấy nha! hi
XóaRằng yêu thì nói là yêu
Trả lờiXóaKhông dưng hờn dỗi đặt điều làm chi
Thơ thẩn nó có tội gì
Anh đem bức tử chỉ vì khùng lên
Anh mà bỏ em bắt đền
Thơ theo đòi nợ anh quên sao đành
Thì yêu anh vẫn nói yêu
XóaChứ anh có dám đặt điều đâu em
Thơ thẩn chứ chẳng phải kem
Cho nên cay đắng - anh thèm vào thơ
Để rồi xem đến bao giờ
Danh em không khuyết thì thơ anh làm
...
Hihihi!
Trưa cơm nhon! hì
Trả lờiXóaĂN CẢ BỮA TỐI RỒI, MỚI BIẾT CÓ NHỜI CHÚC NGON MIỆNG!
XóaTHÔI ĐƯỢC CẢM ƠN ÚT TRƯỚC KHI ĐI NGỦ NHA!
Hahaha....Anh Sỏi tính đóng trang thơ để mở trang truyện tiếu lâm phỏng? :))
Trả lờiXóaVẫn tiếu từ xưa mà em!
XóaAnh Sỏi mà đóng trang thơ em buồn lắm anh biết không?.......
Trả lờiXóaChiều vui vẻ nha anh!
Hì thôi chịu khó đọc văn xuôi cho nó dài hơi em ạ! hihi!
XóaĐại ca: nhiều bài thơ của anh hay mà,dù không thích thơ bằng văn của nhà bác và rất ít khi bình bầu khen hay khen dở nhưng rõ ràng xưa Ong tốn giấy mực,nhầm- tổn tâm huyết với khá nhiều bài mà?
Trả lờiXóaAnh biết rồi biết rồi, tốn đủ thứ chỉ mỗi một thứ là chưa đả đụng gì thôi ! Hì!
Xóa