Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

08/04/14

TÁ LẢ TÂM THƯ

          Đọc cả tuần nay về các loại tâm thư. Đọc xong rồi nghĩ rất viển vông, gớm nhọc nhọc là. Thôi! Tha về blog khi nào rảnh lại đọc, vì đây là nhưng dòng máu chảy ra từ tim... 



Tâm thư của : Lý Nhã Kỳ về ASIAD 18


Tuy nhiên, sau hơn 1 năm giành quyền đăng cai ASIAD 18, có nhiều luồng ý kiến tranh cãi về vấn đề này. Nhiều người cho rằng, Việt Nam nên rút đăng cai ASIAD 18 vì tốn kém quá nhiều chi phí trong điều kiện kinh tế hiện tại của Việt Nam còn gặp nhiều khó khăn. Trước những quan ngại này, Lý Nhã Kỳ đã viết một tâm thư thể hiện quan điểm của cô.

Nội dung thư của Lý Nhã Kỳ:

Nội dung thư ngỏ của Lý Nhã Kỳ hiện đang gây tranh luận của cư dân mạng. Có nhiều ý kiến đồng tình với Lý Nhã Kỳ nhưng cũng không ít người phản đối, cho rằng Lý Nhã Kỳ chưa đặt mình vào hoàn cảnh từng người dân nghèo để hiểu những khó khăn khi Việt Nam tổ chức sự kiện trọng đại này.





TÂM THƯ CỦA MỘT NGƯỜI NHẬT GỬI VIỆT NAM

Một bạn trẻ người Nhật từng du học ở Việt Nam vừa có bài viết gửi giới trẻ Việt Nam khiến dư luận xôn xao.
Nội dung bài viết như sau:


Việt Nam – nhà giàu và những đứa con chưa ngoan
Tôi đang là một du học sinh Nhật, có hơn 4 năm sinh sống tại Việt Nam. Với ngần ấy thời gian, tôi đã kịp hiểu một đạo lý giản đơn của người Việt: “Sự thật mất lòng”. Song không vì thế mà tôi sẽ ngoảnh ngơ trước những điều chưa hay, chưa đẹp ở đây. Hy vọng những gì mình viết ra, không gì ngoài sự thật, như một ly cà phê ngon tặng cho mảnh đất này, tuy đắng nhưng sẽ giúp người ta thoát khỏi cơn ngủ gục - ngủ gật trước những giá trị ảo và vô tình để những giá trị thật bị mai một.
Tôi có một nước Nhật để tự hào
Tôi tự hào vì nơi tôi lớn lên, không có rừng vàng biển bạc. Song, “trong đêm tối nhất, người ta mới thấy được, đâu là ngôi sao sáng nhất". Thế đấy, với một xứ sở thua thiệt về mọi mặt, nghèo tài nguyên, hàng năm gánh chịu sự đe dọa của hàng trăm trận động đất lớn nhỏ lại oằn mình gánh chịu vết thương chiến tranh nặng nề, vươn lên là cách duy nhất để nhân dân Nhật tồn tại và cho cả thế giới biết “có một nước Nhật như thế”.
Tôi tự hào vì đất nước tôi không có bề dày văn hiến lâu đời nên chúng tôi sẵn sàng học hỏi và tiếp nhận tinh hoa mà các dân tộc khác “chia sẻ”. Từ trong trứng nước, mỗi đứa trẻ đã được học cách cúi chào trước người khác. Cái cúi chào ấy là đại diện cho hệ tư tưởng của cả một dân tộc biết trọng thị, khiêm nhường nhưng tự trọng cao ngời.
Tôi tự hào vì đất nước tôi được thử thách nhiều hơn bất kỳ ai. Khi thảm họa động đất sóng thần kép diễn ra, cả thế giới gần như “chấn động”. Chấn động vì giữa hoang tàn, đổ nát, đói khổ và biệt lập, người ta chỉ nhìn thấy từng dòng người kiên nhẫn xếp hàng nhận cứu trợ và cúi đầu từ tốn cảm ơn. Không có cảnh hôi của, lên giá, cướp bóc, bạo lực nào diễn ra giữa sự cùng khổ. Chỉ chưa đầy một năm sau khi hàng loạt thành phố bị xóa sổ hoàn toàn, sự sống lại bắt đầu hồi sinh như chưa từng có biến cố nào đã xảy ra. Thế đấy, không có những thành tích to lớn để nói về nước Nhật nhưng thương hiệu “made in Japan”, là thương hiệu uy tín vượt trên mọi khuôn khổ, tiêu chuẩn khắt khe, được toàn cầu tôn trọng nhất mà tôi từng biết.
Bạn cũng có một nước Việt để tự hào
Nói Việt Nam là một “nhà giàu”, quả là không ngoa. Giàu tài nguyên, giàu truyền thống, giàu văn hóa… Nhưng con cháu của nhà giàu, sẽ phải đối mặt với những vấn đề nan giải của nhà giàu. Và không phải ai cũng biết cách sống có trách nhiệm trong sự giàu có ấy.
Thật đáng tự hào nếu bạn được lớn lên ở một đất nước được thiên nhiên ưu đãi với rừng vàng biển bạc. Đáng xấu hổ nếu xem đó là khoản thừa kế kếch xù, không bao giờ cạn. Thật tiếc đó lại là những gì tôi thấy. Tại các thành phố, chỉ cần nhà mình sạch sẽ là được, ngoài phạm vi ngôi nhà, bẩn đến đâu, không ai quan tâm. Ở các nhà máy, nếu không biết dồn rác thải ở đâu, họ sẽ cho chúng ra ngoài đường, sông suối, biển cả vì đó là “tài sản quốc gia” – đã có quốc gia lo, không phải việc của mỗi người dân. Tại một đất nước mà 80% dân số sống bằng nghề nông, đất đai, nước ngầm hầu như đã bị nhiễm độc, đến nỗi, người ta nói vui trong năm nữa thôi sẽ là thời đại của ung thư vì ăn gì cũng độc, không ít thì nhiều, không thể khác. Vì sao nên nỗi?
Thật đáng tự hào vì Việt Nam có 4000 năm văn hiến. Thật xấu hổ nếu 4000 năm văn hiến chỉ là một chương trong sách lịch sử chứ không được thể hiện trong cách hành xử đời thường. Thật buồn vì đó cũng là điều tôi thấy mỗi ngày.
Hãy chỉ cho tôi thấy rằng tôi đã sai nếu nói: Người Việt không biết xếp hàng, xếp hàng chỉ dành cho học sinh tiểu học; người Việt không biết tự hào về người Việt, nếu không thì Flappy Bird đã không phải chết yểu đau đớn; người Việt chửi hay còn hơn hát, cứ xách ba lô ra tới thủ đô một chuyến thì sẽ được mục sở thị; người Việt vẫn còn luyến tiếc văn hóa làng xã, giai cấp nếu không phải thế thì họ đã không đứng thẳng người chửi đổng và cúi rạp mình trước quyền lực bất công mà chẳng dám lên tiếng; người Việt có đôi mắt siêu hạng nhất vì nhìn đâu cũng thấy cơ hội để mánh mun, lọc lừa.
Tôi chưa từng thấy đất nước nào mà các bậc mẹ cha dạy dỗ con cháu cố gắng học hành để sau này là bác sỹ, phi công, thuyền trưởng… mà xuất phát không vì đam mê mà vì phong bì nhiều, đút lót dễ, giàu sang mấy hồi… Vì đâu nên nỗi?
Người Việt có một nền di sản độc đáo, một nguồn sức mạnh vô cùng to lớn, ai cũng nhìn thấy, chỉ có người Việt là không thấy hoặc từ chối nhìn thấy. Vì sao nên nỗi?
Tôi đang nhìn thấy một thế hệ, họ không còn biết phải tin vào điều gì, thậm chí còn không dám tin vào chính mình. Là một người Việt – khó lắm! Thật vậy sao?







TÂM THƯ CỦA MỘT NGƯỜI VIỆT NAM THUẦN VIỆT GỬI CHO NGƯỜI VIỆT




Thưa quý cô bác, anh chị em, đàn ông, đàn bà, gay, les và các em nhỏ !

Tôi vốn là một người Việt, cha tôi người Việt, mẹ tôi người Việt, ông bà nội ngoại của tôi người Việt, và kể cả ông bà cố, ông bà sơ cũng là người Việt. nói chung tôi thuần Việt 100%.

Gần đây, tôi thấy quý vị phô bày, đọc khá nhiều tâm thư, từ tâm thư của hoa hậu, người mẫu, ca sỹ, diễn viên...cho đến tâm thư của người Mỹ, người Hàn, người Trung Quốc, người Nhật, người lung tung gửi cho Việt Nam ta. Sự thực tôi đau lòng lắm, bởi, ai cũng dùng tim để viết thư, điều đó là không tốt, bởi tay mới chính là bộ phận viết thư, nếu dùng tim thường xuyên thì người viết có thể mắc chứng tim thòng vô cùng nghiêm trọng đến sức khỏe, tính mạng.

Thưa quý vị, tôi xin gọi chung là quý vị, trong tiết trời ấm áp, hạnh phúc đến muốn khùng của Saigon, tôi, với tư cách một người Việt rất thuần Việt, lấy cả con tim, ruột non, ruột già và kể cả hậu môn ra để chia sẻ cùng quý vị về những điều mà quý vị quan tâm qua nhiều tâm thư. Vì là người Việt thuần chủng, nên tôi thấy tôi phải có trách nhiệm viết tâm thư cho người Việt, ko thể để các tâm thư ngoại quốc ngày càng lấn sân, giết thời gian của hàng triệu người Việt Nam ta. Xin được chia sẻ như sau:

1. Trước hết, những người viết tâm thư là những người rất rảnh. Vì rảnh mới có thời gian ngồi viết tâm thư, nếu không rảnh thì họ đã làm cái con mẹ này, cái thằng cha kia...Bạn thấy có bao giờ thủ tướng ta viết tâm thư, hay tổng thống Mỹ viết thận thư chưa? Chưa, tôi chắc 100%, bởi vì lúc này, ngồi viết cái này cho mấy bạn đọc là tôi đang rất rảnh. Sự thực là tôi đang trong toilet của một tòa nhà trên đường Phạm Văn Đồng, con đường đẹp do bọn Hàn quốc thiết kế và thi công. Vâng, mấy nay trời nóng, trong lòng tôi bứt rứt,có chút táo bón, thêm kinh tế cũng liu riu, nên tôi cũng không nhiều khách. Thế là tôi vào toilet, vừa tranh thủ rặn, được cục nào hay cục đó, đồng thời viết cái tâm thư này gửi đến bà con người Việt ta. Tôi kết luận, đoạn 1, người viết tâm thư là người rất rảnh.

2. Thật ra, từ ngàn xưa, ông bà nội ngoại của chúng ta cũng đã kết luận "Bụt chùa nhà không thiêng", hàm ý cái tính khôn nhà dại chợ của dân An Nam. Tôi lấy ví dụ, hồi xưa, muốn đậu trạng nguyên, thì phải thuộc sử Tàu. Gần chút, muốn cứu nước, thể là các cụ bê tư tưởng của mấy anh tây mũi lõ về Việt Nam. Có một sự thực không cần giấu diếm, phụ nữ ta đa phần thích trym Tây, vì đây cũng chính là nhược điểm không thể chối cãi của đờn ông Việt. Thưa các bạn, trym tây, đó chính là cốt lõi của mọi vứn đề của ngày hôm nay, người viết tâm thư phải là người nước ngoài thì nhiều người mới lấy làm đau xót. Mà thiệt con mẹ, những chuyện thằng tây, thằng tàu (hoặc thằng nào đéo biết) nó biên, thì quý vị thừa biết từ thời ông Bành Tổ, tại những chuyện đó nó nằm trong quần của Quý vị mà, có đéo gì mà phải giật cái ....mình???? Tôi nói phỏng sai????

3. Người Việt xấu xí, người Tàu xấu xí, người Nhựt xấu xí...ở đâu cũng xấu xí hết. Chẳng qua, dân tộc nó đã đi qua cái giai đoạn máng heo, trèo được lên cái bàn để dùng bát đĩa. Chúng ta là cái thứ dân tộc hay quên, cho nên chúng ta không thấy được cái máng heo của người khác. Thực ra, dân tộc Việt là dân tộc nhân văn nhứt quả đất mà quý vị đéo hề biết. Tôi nói nhé, thằng Tàu nó đô hộ cả ngàn năm, quý vị vẫn giữ được tình hữu hảo. Mới đây thôi, năm 1945, phát xít Nhựt gây ra nạn đói làm chết 2 triệu người Việt, chúng ta quên phắt. Vụ sập cầu Cần Thơ năm 2007, nhà thầu chính là Nhựt, nhưng đéo có bị truy tố. Rồi, tàu Lạ bắn chết ngư dân, nước Lạ đéo bồi thường. Chúng ta cũng quên luôn. Rõ nhân văn quá còn gì.

4. Quay trở lại vứn đề trôm cướp của người Việt, rồi chúng ta tự cảm thấy mất thể diện quốc gia sau khi thằng bố tiên sư du học sinh Nhựt (hay Tàu giả Nhựt, Việt giả Nhựt) viết tâm thư. Thật ra, trộm cắp nó cũng là nét văn hóa truyền thống từ lâu đời của dân tộc, tôi nói vậy quý vị đéo tin à? Này nhá, ca dao mấy ngàn năm trước có câu: "cướp đêm là giặc, cướp ngày là quan". Đấy, truyền thống rồi thì phải bảo tồn, hà cớ gì mà nhục với nhã. Xảy ra chuyện dân đánh chết người trộm chó, cũng chính là lỗi của chúng ta, nếu chúng ta quy hoạch, chúng ta có kế hoạch bảo tồn văn hóa trôm cướp thì đâu xảy ra các chuyện bi thương.

5. Về chuyện phụ nữ, các chị hay lên án đờn ông Việt, tôi cũng là đờn ông, tôi cũng thừa nhận đờn ông Việt nhiều cái xấu, cái dở. Tuy nhiên, các chị phải biết rằng, các chị đang sống trong một quốc gia mà phụ nữ chẳng thua trời. Các chị đéo tin à, đây, tôi dẫn chứng, có nước nào có thành ngữ: "nhứt vợ nhì trời", "đời cơ khổ vì cái lổ"...Ngay cả chuyện các quan ta tham nhũng, ăn hối lộ, âu cũng là để lo cho vợ, cho con gái ruột, con gái nuôi của họ. Đời họ sinh ra từ cái lổ, rồi họ cũng chết vì cái lổ. Cái này tôi không nói điêu. Một số chị sau khi lấy chồng tây, các chị quay lại chê trym Việt nhỏ, điều này là sự thực, những cũng đáng buồn. Tại các chị không cố gắng nhìn thấy mặt tốt của đờn ông Việt đã được Gu Gồ chứng minh: 5 năm liền đứng đầu vị trí tìm sex trên mạng. Các chị biết không, ông bà xưa có câu: khỏe dùng lực, yếu dùng thế. Thôi thì các chị không thông cảm cũng đành, chứ hà cớ gì các chị la to, bôi vôi vào tổ tiên cha ông chúng ta, những người trym tuy nhỏ những có thằng tàu, thằng mỹ nào đánh lại. Các chị đã quên truyền thống cách mạng của đờn ông Việt Nam từ lâu. Thôi thì, tôi cũng có chút nóng đít, mong các chị hiểu và rõ, đã lấy được chồng tây trym to sung sướng, thì cũng chớ đừng quay lại chê bai phỉ báng đờn ông Việt, các chị làm riết như thế thì mỗi năm hàng tỷ lít chất làm đẹp da sẽ bị lãng phí trong toilet. Xin các chị nhớ cho, dù trym nhỏ thì đờn ông Việt vẫn có quyền được sống. Chúa cũng đã dạy: hãy phí báng con trước khi con phỉ báng người khác.

6. Rồi, làm cha làm mẹ, thằng nào con nào có giống nhau??? Mỗi quốc gia, mỗi dân tộc nó đều có thổ nhưỡng, thể chất, văn hóa khác biệt nhau, vậy thì làm đéo gì thằng tàu đi khuyên thằng tây phải làm y như thằng nhựt???? hà cớ chi? Cái quan trọng, anh chị cứ xác định rõ nó là con mình, đéo phải con hàng xóm, thì lo cho nó đừng đói, chỉ cho nó đừng đái ỉa bậy, biết yêu thương con người, lo cho nó ăn học văn hóa hay nghề miễn là lớn lên có thể nuôi thân. các anh chị cứ làm với tình yêu thương từ đáy lòng của mình là được. Vậy là quá đủ, đéo cần phải nghe, con me tây, thằng cha tàu nào lên hơi chỉ bảo? thế cha mẹ anh chỉ hồi xưa nuôi anh chị cũng là nhờ mấy thằng tây con tàu đó à?????

7. Thiệt tình là viết nhiều quá rồi. Nếu tâm thư thuần Việt này quý vị đọc chưa thấy đủ, chưa thấy hiểu, thì tôi xin hẹn quý vị một dịp toilet khác.

Chào thân ái và quyết thắng.


Nguồn: PhuocBeo




/

9 nhận xét:

  1. Haha. Em thích tâm thư thuần việt. Không phải vì nó hài, mà vì nó...rất Việt. Mà vì rất Việt nên đọc rất vào và rất khoái. Nói thật, đầy lần em ước, giá mà đc là zai để mà còn...chửi bậy. Em chửi bậy trong đầu nhiều mà ứ dám phát ra mồm. Chỉ vì cái mác con gái. (em cũng..mẽ lắm. :d). Dân Việt có khi cứ phải chửi bậy, nó mới vào được đầu sao ấy anh Sỏi nhỉ? Tất nhiên trong cái bậy, ẩn chứa nhiều cái cần phải suy nghĩ. Mồm bậy, nhưng tâm không bậy. Hi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh ưng cái cách em đọc và viết comment Anh cũng vui vì đã lâu anh thấy em và mèo NIP là đồng minh trong mọi en try của anh. phải thế chứ ...Hì!

      Xóa
    2. Ơ......CÒM EM ĐÂU RÙI NHỞ??????????CHƯA HIỆN HAY MẤT??????????

      Xóa
    3. Zậy là mất rùi, em định bẩu " Nip giống Na, chỉ khác kg chửi bậy thoai" hì

      Xóa
    4. Anh thì công nhận hai con mèo chắc giống nhau, Nhẽ nào khác tiếng kêu ...Ặc ặc!!!!!Hì

      Xóa
  2. Híc, blog anh Sỏi..chơi đỉu thế, em cứ đăng nhận xét nó lại gầm gừ bảo để kiểm duyệt. Làm mất toi cái còm cũng từ...tim em mà ra roài. Huhu, bắt đền.!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chẳng mất được đâu em ạ! anh đoán là cái tâm còm của em là cái tem trên, hì ! mà em cũng hổng cho còn ở ẻn mới .

      Xóa
  3. Chu cha... May quá mình đọc cái này trước. Suýt nữa định viết tâm thư gửi Hòn Sỏi, nài nỉ Hòn Sỏi soạn một... tâm thư gửi tới các nhà văn nhà thơ, bảo họ hãy tiếp tục dạy bảo nhau trên mạng để thiên hạ nhức óc cho đã. Người Việt Nam có truyền thống "đóng cửa bảo nhau" mà bây giờ các vị làm ngược lại, nghe rất... mới. Hic hic hic...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mọi chuyện đều có phức tạp Ái Nữ nhỉ, hay chỉ tại mình mang tịch Việt, thôi thây kệ đời cứ nhập nhèm tốt xấu , Đừng hichic nữa nha! hì!

      Xóa