Cách nhà anh vài chục nhà, anh không
chắc chắn lắm. Một phụ nữ bịt khẩu trang và mặc áo quần rộng thùng. Chị ta đi
bộ cho thon nhẹ hay đi làm anh cũng không chắc. Là anh nói thế cho chắc, đề
phòng mọi người bảo “không chắc mà cũng nói”. Thật tình chị này rất quen, vài
tháng nay ngày nào cũng đi qua nhà anh. Có một điều, anh chắc chắn và dám thề
là anh chưa nhìn thấy mặt chị ta. Giày dép thì che chân, quần áo thì che thân
còn khẩu trang thì che phần cười nói… Chuyện không dừng ở đây …!
Anh nghi bị gút cả năm nay, phang
tý đặc sản hay tý chó mèo nào, nó hành cho đến khổ, đau đau là, đau đến khó
thở. Hồi nãy từ phòng tiêm bước ra, anh chậm rãi lịch sự. Một phần cũng là do
chân đau không đi nhanh được. Chứ anh tịnh không để ý gì đến quy định “đi nhẹ,
nói nhỏ” của bệnh viện. Tiên sư bố con
bé chắc làm ở bệnh viện. Lối đi rộng như thế, anh to lớn như thế. Mắt mũi nó để
đâu hay chỉ để cho đẹp, nó đạp cái gót giầy nhọn của nó vào chân anh. Như đóng
cái cọc xuống đất… Chà Chà… Đau nhất thế giới!
Thấy anh nhăn mặt, toát mồ hôi nó ngoác cái
mồm nó bên trong cái khẩu trang để cười, chân nó vẫn bước đi, xa dần. Anh không
trách nó , đàn ông ai lại đi trách con gái vô tình. Hơn thế, anh còn hiểu cả
cái văn hóa dân tộc nên càng không trách…
Ai đó
bảo “đã là người nước Văn Lang tức là biết cười”. Này nhá! Ở bên Trung Cuốc ý,
người ta vừa đánh răng vừa nói chuyện, hoặc vừa đi đường vừa ăn kẹo cao su,
thực ra khi đi đường người Trung Cuốc bỏ bất kể thứ gì vào mồm và nhồm nhoàm
nhai theo nhịp bước. Mà bỏ mẹ cái dân tộc tỷ rưỡi dân ấy thật đáng ghét, ai ra
đường cũng khạc nhổ mới kinh chứ. Bên Nga thì người ta vừa đi đường vừa đọc
sách, nhẽ họ hiếu học nhể. Còn ở Nhật Bản thì vừa đi vừa nghe điện thoại, rồi
vấp và chửi đổng…
Mỗi cuốc da sử dụng tiện ích phụ
của cái mồm vào một mục đích khác nhau. Còn cái gì nữa để mà cười.Thế còn ở ta,
người ta chỉ biết cười, cười ngàn năm
nay, thậm chí còn bịt vài cái răng vàng để cười cho nó giầu.
Bỏ mẹ, thế mới có chuyện, các cụ
già thấy gái đẹp nó cười quá, bản thân lại “bất tòng tâm” thì khó chịu, cho là
cười như thế là vô duyên. Cười thế không
ổn, mới nghĩ ra ca dao để nhắc nhở con gái cười ít ít thôi “Vô duyên chưa nói
đã cười”. Quả thật có mặt của ca dao cười bớt đi phần nào.
Đến kỳ đổi mới có chút của ăn của để
và người ta ít bọc răng vàng. Ngay cả thời kỳ đói nhe răng cũng qua đi (thì
biết đâu cứ nhe răng là cười chứ ai nghĩ đó là đói). Người ta lại cười. Con gái
lại cười, thậm chí ông Hoàng Cầm còn liều viết “Cười như mùa xuân tỏa nắng”.
Thời văn minh mạng, google dạy rằng cười phải đúng lúc và đúng chỗ… Thế nhưng
phải kìm hãm nụ cười. Không, không thể kìm hãm cái sự sung sướng ấy được . Cái
khẩu trang lên ngôi, con gái cứ ngơi
khẩu trang là cười. Con gái bây giờ có thể hôi nách thậm chí ghẻ, chứ không có
răng hô hay vẩu, cười thật đấy. Có cái che miệng rồi là cứ tha hồ mà cười tủm
hay cười xịt.
Trở lại chuyện cô gái gần nhà anh nha.
Anh còn tiêm một ngày nữa thì cũng hết đợt điều trị ngoại trú. Ngày cuối cùng
đi tiêm vào phòng thấy cái chị này quen quen chưa kịp nghĩ ra, Chị ta bảo:
-
Khi ra viện để em khám lại bệnh cho anh. Chẹp…Chẹp…! Hết đợt điều trị mà
bệnh thì không hết, có lẽ nặng thêm, vẻ như bước đi chậm hơn mọi ngày. Anh vừa kéo
quần lên để chị ta xem vì sao anh có cái chân tập tễnh, nàng nói:
-
Vết thâm này chắc ai đó người quen cũ của anh, họ thể hiện tình yêu với
anh đây!
- Ơ. Ơ, sao cô biết, mà nói vậy! Nàng bỏ khẩu
trang ra .
Ối giời ôi! Con bạn thời phổ
thông. Con Liên Vổ! Cái khẩu trang che không chỉ cái mồm mà còn che cả hai hàm răng nhiều vô kể, duy nhất nó có hàm răng cổ vật còn xót lại từ thế kỷ 19. Tôi mừng húm và cũng điên tiết mặt phừng phừng chửi
như vỗ về:
-
Yêu đương gì ngữ mày, bọn giết
người. Nó lại kéo khẩu trang che cái A LÔ của nó, tiếp tục cười ngặt ngẽo.
Thế mới biết cái khẩu trang có thể che kín cả xã hội.
TEM phát đã, tưởng huynh đi biểu tình bị tóm roài, may vữn ... còn. Hi hi..
Trả lờiXóaHè hè !
XóaEm có nhãn quan hay lắm ! Anh chẳng cần biểu tình, chỉ thích đánh ! Đánh thật sự chứ chẳng ngại gì , à mà anh thích đánh nhau mí chết chứ thật đấy , hình như đánh nhau sẽ lập lại được kỷ cương em ạ! hihi!
Ơ! Ra nà còn " kiểm duyệt", vậy chắc mềnh vồ hụt tem roài. Mà cí bài ni Ka viết thâm gứm nha, hỉu rùi, tạm thời chưa luận, còn hóng tí.
Trả lờiXóaHì hì! anh ngồi buồn hôm qua anh viết phần hai cái khẩu trang , chưa xong và cũng chưa kịp đọc lại ... hì!
Xóa"Thế mới biết cái khẩu trang có thể che kín xã hội". Ha ha, nghe..nhạy cảm nhể? :d. Về cái "khẩu trang" này, em đã ý kiến trong rep cho anh bên nhà em. :p
Trả lờiXóaCảm ơn Nana nha ? hì!
XóaMuốn thăm anh nhưng nhà anh then cài của đóng, hôm nay mới vào nhà anh được.
Trả lờiXóaBUỒN THẬT
Em chúc anh luôn vui nhé
Anh cảm ơn em! , Gặp em lần nào cũng như gặp niềm vui vậy!
XóaMỗi ngày cho sỏi cục phân
Trả lờiXóaSỏi ăn Sỏi sủa cao thâm khôn liền
Ha ha...
Hihi! Ngợm lắm PĐTT ạ!
XóaMỗi ngày cho sỏi cục phân
Trả lờiXóaSỏi ăn Sỏi sủa cao thâm khôn liền
Ha ha...
Mỗi ngày cho sỏi cục phân
Trả lờiXóaSỏi ăn Sỏi sủa cao thâm khôn liền
Ha ha...