Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

04/02/17

CHUYỆN (tào lao)


      Vậy là sau một thời gian dài ''sống'' ''mái'' với thủ đô, kết thúc bằng việc chồng nói một câu"Bố đéo cần", vợ nói: ''Mẹ mày cũng đéo tiếc! Đời ai nấy chịu, mạnh ai nấy đi''. Phải lắm! ''Lời em là ý núi sông''. Tôi ôm cả khối căm hờn, hận đời bạc phận về quê. Gần 2 năm dặt dẹo qua ngày, thế rồi nguôi ngoai mẹ nó khi nào, chẳng còn mảy may day dứt.
      Bạn bè đến thăm chơi có mấy người. Trong đó có cả bạn gái một thời ở H.Viện quân y. Em tên là Chi Mai ! Viết rời hai chữ ra, kẻo lại nhầm như tôi ngày xưa thì chết (Hai chữ ''chimai'' viết dính vào nhau như thế thì có thể đọc nhầm thành chim ai), ngày ấy mình cố tình nhầm để trêu em. Làm người đẹp khóc lóc đến khổ, lại còn gân cổ cãi nhau với em, Mai là tên bố mẹ em đặt cho em, thì bố mẹ em có quyền gọi , anh không đặt cái tên ấy thì anh không gọi. Tôi quyết định gọi em bằng cái tên lót ''Chi'' . Dĩ nhiên, chỉ nhõn có tôi đặt tên cho em và gọi em như vậy, đặc biệt mà.
     Sau ngày gặp lại 'diễm xưa'', bao đêm nằm nhớ lại thời cổ tích, cơ mà cốt lõi là cố hình dung lại cho trọn vẹn về em. Em béo quay, mũm mĩm, trắng mịn xinh phết, giờ nhìn cũng hãy còn ngọt. Bấy giờ thỉnh thoảng mấy đứa cùng quê vẫn tụ tập, những lần ấy gặp Chi chả mặn mà gì, nhìn xéo và cười xã giao, có khi chỉ gật đầu rồi đi. Lần nào chạm mặt cũng vội vàng, cứ như đang bận việc gì đó nên không có thời gian bắt chuyện. Một lần em bảo Sỏi "Yết kiêu". Có phải vậy đâu, chả là ngày ấy đang tán em T Lan. Mà nói thật, em là bộ đội đi học  thì nhiều tuổi rồi, xem chừng gần ngang tuổi nhau chứ chẳng ít, tuy nhiên cũng kịp liếc bộ ngực tròn căng rồi nhìn thẳng mặt nàng, nuốt nước bọt cái ực, bụng nghĩ thầm đứa nào yêu con này sướng phải biết, người ngợm thôi rồi. Rồi bọn chúng ra trường như chim sổ lồng, tứ tán mỗi đứa một phương. Vội vàng bấm đốt tay tính tháng, tính năm...Ồ Dzê! Mấy chục năm rồi...Hihi!
***
     Bình thường chả để ý, biết đâu có lúc giời elip và đất hình chữ nhật. Tôi vẫn đi lại trên đoạn đường này, thế mà nay mới biết có cái Supermarket Underwear  (siêu thị đồ lót) chợt nghĩ ra mình cần phải mua mấy cái sịp, chẹp khổ thế đấy, ở một mình thì cái gì cũng phải lo. Mải chọn mấy side to nhất, lúc ngước lên nhìn ra ngoài bắt gặp em đang chọn áo nịt dzú. Xoay đi xoay lại ướm thử một cái màu đen, rồi quay ra hỏi con bạn đi cùng:
     - Đẹp không, có vừa không?
     ...!
     - Rất vừa, vừa như đặt ấy, quá đẹp!
     Tôi có cái tật là cái mồm nhanh hơn cái đầu, thấy thế thì phọt nói ngay, mặc dù nó có hỏi mình đâu. Vậy đấy, con người tôi nhiều khi ngu đến vậy, mất lịch sự đến thế là cùng. Mà tôi nào có biết tôi là thằng nào, lại cứ ngỡ mình cũng ngon ngẻ, lịch lãm lắm cơ!
     Em sững người, dừng hình vài giây, xong quay mặt tìm kẻ vừa buông giọng ồm ồm. Chẳng khó khăn để nhận ra tôi,  em nói cái gì đó với con bé kia. Rồi chúng kéo nhau nhằm hướng tôi thẳng tới.
     - Anh mua gì, chọn xong chưa, em tư vấn cho...? Ôi giời mua cái món này nó biết to bé thế nào mà đòi tư vấn...Tuy nhiên cái cách hành xử của em làm tôi ngạc nhiên. Hai đứa con gái cười bằng 4 con mắt, chẳng đếm xỉa gì đến câu tròng ghẹo mất lịch sự vừa xong của tôi...Hihi!
     - Anh xong rồi, chỉ có từng đây. Tôi giơ lên để khoe cái món vừa mua, em cầm và rủ tôi về. Đến quầy thanh toán em tính chung cả hàng của em và của tôi ý rằng em sẽ trả tiền. Thấy em còn lúng túng kéo khóa tìm tiền, cướp thời cơ, tôi lấy thẻ của mình đưa cho nhân viên thu ngân, nói ''quẹt hộ đi'' ... Rồi hất hàm về phía em tinh tướng ''để anh thanh tóan cho''. Xưa nay tôi vẫn biết mình dại gái, nay cũng thế, chả biết em mua những gì, khi thu ngân xé và đưa hóa đơn thì em đưa tay ra lấy. Xong việc em nói về qua nhà em... Cho biết nhà... Tôi đang rảnh, theo em la cà luôn. Về đến nhà em bày ra la liệt đồ đã mua và nói:
     - Đồ em mua bao gồm váy áo hết 6,8 triệu, của anh chỉ mất 300k thôi, để em gửi lại tiền anh.
     - Không anh không lấy đâu, ai lại làm thế, em nể mặt anh chứ...! Tôi nói căng thì em dãn ra, cứ vậy nhì nhằng và cuối cùng em nghe tôi. Một thằng dại gái, đến già vẫn dại không khá hơn,thế thôi.
     Hai đứa còn đang phân trần tiền nong hàng họ thì cô bạn cùng đi với em chạy đâu đó, giờ xuất hiện với một mâm thức ăn và rượu... Tôi luôn bị rơi vào tình thế bị động. Cơm rượu bao nhiêu là một chuyện nhưng chả hiểu sao cả tôi và em đều tịnh không hỏi, cũng không nói gì chuyện đời tư của nhau. Tiệc tàn em đứng dậy pha trà, cô bạn dọn dẹp, rồi cũng biến đâu mất chỉ còn hai người, đến lúc ấy tôi chẳng hỏi em cứ xơi xơi tự kể chuyện đời của em, xong rồi em quay sang hỏi tôi...
     - Lý do; anh đang ở Hà Đông Cơm no bò cưỡi, sao về đây cơm chợ cháo hàng?
     Lần đầu tiên tôi kể về những tháng năm đời mình cho một cô bạn... Em nghe rất chăm chú. Đến đoạn tôi bị vợ tống ra khỏi nhà, lếch thếch đi ra bờ sông Nhuệ uống rượu, mắt em nó ướt ướt, chớp chớp như sắp khóc. Tôi hỏi “Sao thế?”. Em nói ''không sao, anh kể tiếp đi” Rồi em cầm lấy tay tôi áp lên má, im lặng hồi lâu. Lúc ấy nhìn em rất khác. Không giống một đứa ngổ ngáo và đanh đá như ngày xưa vẫn thấy…Lúc tôi ra về nhìn mắt nhau lưu luyến bịn rịn, nhưng mà tôi vẫn phân vân, quan sát kỹ hình ảnh một gái già mà ăn mặc xuyên thấu, mỏng tang bó sát, các vấn đề đều nổi cộm. Ồ dzê! Nhìn chung không thiên vị, nàng có cặp mông mặc váy rất giòn, bởi còn nổi và cong, không bị dị. Ngực vẫn khêu gợi, rất mất an toàn. Lông mày dài, mắt hơi xếch. Cái mặt ấy là của gái đanh đá, ơ mà nói chuyện hồi này lại nhỏ nhẹ dễ thương quá chứ lỵ! Tôi nhìn em như thế thì chắc chắn là bối rối, lúng túng mẹ nó rồi...Đấy! Chúng tôi trở lại với nhau như thế , đứng đắn ngời ngời đấy chứ ạ!
***
     Cơ mà cả tôi và em đều kiểu ''làm hàng'' vậy thôi. Bản chất lính thì bao giờ chả thao thao bất tuyệt. Ngày tháng trôi vèo, chúng tôi gắn bó hơn thì phải, chuyện trò bốc phét cũng nhiều, nhưng phải thừa nhận cả em và tôi đều thuộc loại thần kinh thất thường. Nghĩa là ẩm ương, khi nóng, khi lạnh đéo biết đâu mà lần. Những lúc đêm hôm khuya khoắt, nháy máy rồi gọi cho nhau cũng nỉ non tình cảm, tôi cứ nghĩ em sẽ thích lắm. Nhưng chỉ vài câu lại dội nước lạnh vào phong trào...Cái hôm rủ em đi cafe tôi hỏi Chi uống gì... Chả biết con bé phục vụ nghe nhầm thế nào, nó đánh điều hỏi lại ""Hai chị em cùng uống đen đá không đường ạ?"" Em tức sôi máu, sao con ranh kia lại bắt nàng làm chị tôi, con gái bị chê già thì khốn khổ, dằn vặt, dậy máu căm hờn ... Thế rồi cũng từ đó em cứ xồn xồn xưng chị với tôi. Nói với nhau cũng xưng chị, gọi điện thoại cũng xưng chị... Chẹp! Tuy đã có tuổi nhưng chúng tôi đéo già (Chúng tôi còn hồn nhiên như cô tiên nha).
     Đấy! Nói đến chuyện điện thoại tôi lại nghĩ đến tối hôm trước. Rủ nhau đi chơi hội chợ, đi bên nhau, cứ vắng người hay đến chỗ tối tối tí là mình hay vòng tay ôm eo nàng. Cứ mỗi lần vậy nàng lại nguýt phát, tôi kỳ kèo xin xỏ "Cho ôm tý", cất nhời xin rồi lần sau em lại nguýt, tôi lại năn nỉ "để tớ ôm tý cho đỡ vật'' cũng có khi tôi giả vờ không để ý nói tỉnh bơ “Người em chỗ chỗ nào cũng mềm, lại ấm nữa!” Đùng cái nó đẩy ra, gõ vào trán "Con nghiện này hư quá, già rồi đấy, mà ôm tớ với tư cách gì hả?”. Tôi thật thà chẳng nhiều nhưng láu lỉnh thì dư dả “Ôm với tư cách đồng chí đồng đội, mí lại tình iêu không có tuổi”. Em ưỡn ngực “Đồng chí thì nghiêm túc chứ, chỉ ôm một vị trí , sao cứ chuyển linh tinh!”.
     Em ơi! Anh mày cũng thuộc dạng dở hơi chơi vơi, lãng mạn thổ tả, nhưng nói thật trong sáng thì đéo có đâu. Ngày xưa em đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình và bây giờ lại xem phim nội địa, ba cái truyện yêu đương nhảm nhí, nhất là ở mấy cái phim Hàn Quốc ý, đèo mịa trong sáng, thánh thiện đến phát thèm, anh đồ rằng bọn đàn ông trong phim chỉ toàn những thằng liệt dương, không liệt dương thì bọn đạo diễn là người trên trời rơi xuống. Mẹ khỉ, yêu đương đéo gì cứ như bọn chúng nó ăn muối thiếu iot ấy, quanh quẩn chỉ gục vào vai nhau nói mấy câu nhạt toẹt.
     Nói như một con nghiện đã cai nhiều lần mà vẫn tái nghiện. Anh chưa bao giờ nguôi thèm khát yêu đương, he he ... thế chó nào nay gặp ngay kẻ cũng đang đói khổ tình yêu, thế có chết không chứ. Hai đứa đi chán mỏi chân thế là ngồi ăn kem, ăn xong thì lạnh mồm, muốn hôn nhau, cả hai cái mồm lạnh, cùng muốn hôn cho ấm. Đêm về nàng chắc khó ngủ, nửa đêm gọi điện nói:
     - Hỗn quá, dám hôn chị(!) Tôi tức thì reply.
     - Giời ạ ...Sướng quá không ngủ được hả bà...Mai tiếp nữa nhé, đêm hôm làm mất mẹ nửa cuối của cái chiêm bao"
     - Chiêm bao thấy gì, hôn xong về ngủ ngay à, không đánh răng à?
     - Ừ ! Phê lòi, ôi thích quá, tả không nổi , mà sao mồm miệng bác sỹ ngọt quá thôi. Một cảm giác khó tả, anh như thằng điên tủm tỉm cười cả đêm, rồi ngủ quên mẹ.
     - Điêu ... Nói cảm giác chị nghe nào, Ngọt thật không? Khô khan như Sỏi mà cũng có cảm giác à? Mí lại Chị cảnh cáo nha... Hai đứa chưa tuyên bố yêu nhau cớ gì đè nghiến người ta ra hôn... Khi hôn thì nhắm mắt, lúc mở mắt ra cũng chả ý kiến gì cả. Làm thế là làm bậy không được đâu...Liệu hồn...
    - Ơ! Thế lúc ấy chị mở mắt à, ăn gian nhé!
Ôi giời đất! Em chém một thôi một hồi nghe tỉnh hẳn ngủ. Hóa ra vẫn thế, em cứ giữ kiểu nhát gừng, nhát khế nói chỉ toàn chuyện buồn cười chẳng giống ai. Nói khi nào cũng vui vui, ngồ ngộ nhưng cũng thật thật. Không giận hờn bao giờ, cơ mà em cứ thất thường đéo ra thể loại gì. Có lần gặp em, cứ vác cái mặt lên như trêu ngươi, được một lúc ngắn lại nhơn nhơn sà vào hôn hít, rấu rí...:
     - Cái mặt thằng điên, nhớ quá , yêu quá ...! Thi thoảng em lại gọi tôi bằng “thằng”, bố đời cứ kiểu gần chùa gọi bụt bằng anh, rất láo nhưng nhìn ánh mắt em đang chườm trên má mình, nhìn cái mặt nó nũng nịu đáng yêu nên không chấp, thôi thì kệ mẹ nó. Mình thích tính nó một phần vì nó không cần biết mình từng bị nó gọi bằng thày, 6 năm chứ có ít gì. Trong mắt cái cách nhìn của hai đứa thì cả hai chỉ là  đứa “có học” nhưng khi cần vẫn “mất dạy” như thường! Một đứa ngông nghênh, một đứa bặm trợn nói năng bạt mạng không nể nang và kiêng trừ thứ gì.
     Ở Chi có cái gì đó rất duyên mà cũng rất bụi, nói năng đốp chát. Quen nhau một thời gian, cả hai hay ngồi kể chuyện linh tinh cho nhau nghe. Dần dần thân nhau đến nỗi gần như có cảm giác em là một thằng bạn trai, khác bạn trai ở chỗ vài ngày không thấy mặt là nhớ nhớ, thiếu thiếu. Hihi!
     Thật ra nàng cũng biết tôi hay viết văn, có bữa bảo “Bọn bạn em hắn nói anh Sỏi viết hay lắm? Anh có trang Web riêng à?”. Tôi bảo viết cho vui thôi, là trang Web cá nhân ấy mà, mọi người vẫn gọi là Blog. Tôi cho em địa chỉ của trang Blog, nói chủ quan chút là tôi không tin  em có đủ bản lĩnh để đọc. Bọn học tự nhiên chúng rất ghét đọc văn. Một hôm ngồi chơi nàng nói:
     - Đọc cái "TỰ TÌNH- https://tuatus26.blogspot.com/2013/09/tinh-anh.html" của anh, anh nhớ không? hôn con Tí chỗ chuồng trâu ấy, ứ tin đâu chả nhẽ chỉ hôn nhau thôi á! Cái tay anh mà để yên được đấy, còn gì hơn thế nữa chứ, mà anh viết tục bỏ mẹ, em đọc thấy có chỗ ngượng đéo chịu được.
     - Thôi đi bà, hạch sách quá, chuyện anh bốc phét ấy mà...
Tôi nói vậy em nhìn tôi như thôi miên, đột nhiên em hỏi:
    - Hồi này anh có hay đau đầu, mất ngủ đúng không, mắt thâm quầng, da hơi xấu.
Xong rồi em đưa tay sờ lên trán, ôi bàn tay mềm và nóng giãy. Tôi biết thừa em lại "làm hàng " với tôi, chứ thực ra mấy chục năm nay tôi có đau đầu bao giờ. Thích sờ người ta thì cứ sờ còn lắm văn. Nghĩ mãi định bụng trả lời “Đúng sao em bói tài thế”. Nhưng rồi lại sợ em phang “Lý do anh mất ngủ?” Chẳng lẽ lại nói “Vì hay nghĩ đến em”. Câu này xí xớn, cưa cẩm đong đưa nên thôi. (Mà thật ra nói thật có nhanh và dễ hơn không...?) Sau một hồi đắn đo tôi quyết định nói thật.
     - Không . Anh có đau đầu sổ mũi bao giờ, còn mất ngủ thì ai chẳng mất ngủ, ế ẩm càng mất ngủ. Tuy nhiên một mắt rất kém mấy chục năm chữa trị nhưng chẳng kết quả gì, mới tháng trước đi khám có chụp CT.
     - Phim đâu anh cho em xem nào.
Tôi với tay lấy túi hồ sơ khám bệnh đưa cho em, em giơ lên soi, tôi cũng nhìn theo chẳng biết gì, chỉ thấy cái hình xương sọ của chính tôi, hai hốc mắt và hàm răng. Chẳng biết em thấy gì không ?
     - Anh ơi! nhìn này, như hàm chó ấy anh nhỉ? Tay em chỉ vào hai hàm răng trong phim.
Khốn nạn cho tôi vừa tức lại vừa cười vãi cả dắm dít, nhưng nhìn lại công nhận giống hàm chó thật.
Sáng hôm sau em phóng xe đến, vứt cái bịch hộp thuốc bổ mắt Ocuvite trên bàn nói mỗi câu rồi chạy biến.
     - Của anh đây! Em về đã!.
     - Ơ này tào tháo đuổi à, liều lượng thế nào đây?. Tôi gọi với theo
     - Có hướng dẫn sử dụng bên trong rồi. Mà yên tâm đi, quá liều cũng không chết đâu, thuốc bổ ấy mà!
     Đấy có lúc cứ như con điên vậy. Biết là có thể nàng đang bận việc, nhưng nhìn thái độ ráo hoảnh của nàng lộn hết cả ruột. Mẹ, hôm thì quấn quýt như không muốn rời người ta, khi thì tỉnh bơ như người dưng nước lã.
     Bẵng đi mấy ngày không gặp. Sáng nay, trời đất đang độ giữa đông mà cứ như mùa hạ, bảnh mắt thấy mặt trời. Tôi ngồi ăn sáng, cái tạng của tôi cứ ưa phở, chỉ có phở mới đáng yêu mỗi ngày. Mải lúi húi xì xụp chợt ngẩng lên ...Một cô gái diện quần đùi, đang đứng xoay lưng lại, mịa cái mắt mình mọi ngày mù mở, nay chắc do cái ánh sáng đèn let làm mình thấy rõ từng cm đùi non. Bảo sao mình gắp sợi phở đưa lên rồi thả xuống mấy lần. Trả xong tiền nàng quay lại chào:
     - Anh ngon miệng nhé, em trả cả tiền rồi, em về trước đây! Tôi giật thột may mà còn chưa đưa thức ăn vào miệng, sặc thì toi. Thấy quán vắng người tôi đưa tay vẫy.
     - Về gì vội thế lại đây anh nhờ em chút.
     - Có việc gì thế anh, đang ăn không nói chuyện, mất WC lắm! Ôi gặp nhau cứ như trao đổi thông tin tình báo ấy, nhoáng cái rồi biến mất. Mà sao mình như nhớ nàng sao ấy.
Ăn xong tôi thất thểu sang quán cafe, tôi không thất tình mà bước đi những bước cô đơn.
     Đến chỗ này thì các bạn nghĩ xem góp gạo thổi cơm chung đã được chưa cơ chứ!
     ***
     Thôi! Chuyện còn dài, cũng rất lan man... để kỳ sau viết tiếp, máy lại hết pin rồi.

19 nhận xét:

  1. Hihi ...HN sang tem bài viết chuyện tình xuyên suốt thế kỷ của anh này .Hai nhân vật chính còn đợi gì hãy nhanh chóng tay trong tay ký vào tờ chung thân cho thôi thương nhớ những ngày thiếu vắng nhau và cho trọn tình xuân mới đi anh
    Mùa xuân sẽ rất vui
    Khi tình thắm lên môi
    Hương yêu dâng phơi phới
    Kề bên nhau trọn đời ...

    Chúc anh một mùa xuân mới vui vẻ hp với chuyện tình bao la bất tận nhé anh !
    Hình như là HN tem bài rồi đó anh ơi ...hihi...

    Trả lờiXóa
  2. Hihi! Đúng là bao la bất tận, anh viết dài thế mà em cũng đọc được hết, cảm ơn em thật nhiều.
    Ký hợp đồng được chưa em? Xem ra vẫn thương vẫn nhớ thì hợp với tạng anh hơn HN ơi!

    Xuân đang tràn ngõ phố
    Nụ cười nở trên môi
    Nhìn em cười hớn hở
    Như hoa đón mặt trời.

    Khi nào vào blog của em cũng thấy vui HN ơi!

    Trả lờiXóa
  3. Hi hi hi...
    Xem ra năm mới bác Sỏi nhà ta cũng... mới!
    :D :D :D

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chỉ tại ai cũng chào xuân mới, mà Sỏi thì vẫn cũ mèm, nên sốt ruột mà giả vờ vĩnh thế thôi ĐVĐ ơi!

      Xóa
  4. Chúc anh luôn VẠN SỰ NHƯ Ý.
    Bây giờ em đã hiểu lý do vì sao thời gian qua anh viết ít đi rồi!
    Ôi, tình yêu bao giờ nó cũng biến con người mình thành ngây ngô, ngớ ngẩn. Cho dù giỏi giang và hiểu biết đến đâu đi chăng nữa, cũng vẫn không thoát ra được. Thế mới đau, anh nhể?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em với lời chúc trọn vẹn!
      Em đúng là con người của tình yêu , tình báo! bất kể một sự rung động nhỏ nào em cũng cảm nhận khá rõ ràng và tinh tế. Đúng là Mỹ nhân như vực thẳm, sa chân xuống rồi thì khó thoát khỏi đắm chìm. Người thường đã thế huống hồ dại gái như anh em mình thì chết chắc ! Hihi!

      Xóa
  5. Anh Sỏi à, tôi qui ẩn với mạng mẹo từ lâu rồi. Cái thế hệ tôi với anh dường như đồng niên, đồng tuế. Nhưng anh viết: "Sau ngày gặp lại "Diễm xưa', bao đêm nằm nhớ lại thời cổ tích..." thì tôi nghe chừng như không thật với thế hệ bọn mình. Vì từ ngày ấy cho đến bây giờ... tuổi này khi nhớ lại và nhắc lại thì đều bảo: "Sau khi gặp lại Diễm, bao đêm nhớ lại Xưa..", hoặc là "Xưa rồi Diễm ơi... !". Năm 2012 bên Yahoo tôi có bài thơ viết cho Hải với tiêu đề rất thật: "Diễm.... ơi !'


    DIỄM...ƠI !

    Thêm một lần em khóc - Thêm một lần tôi xa...
    Thêm một giọt nước mắt - Thêm xa cách trong ta...
    Thêm lần sợ nước mắt - Ta xa cách thật rồi...

    ...Không thể ngờ người đàn bà tuổi "Tri thiên mệnh" còn rơi nước mắt vì yêu...

    Tặng: Thanh Hải - sau một lần cafe và chuyến đi Suối Mỡ - Bắc Giang tháng 8 - 2012.


    Có còn gì nữa đâu?
    Nửa cuộc đời bên nhau
    Thương yêu trùng môi mắt
    Nhớ rắc bạc mái đầu...

    Có còn gì nữa đâu ?
    Nửa cuộc đời bên nhau
    Thấu hiểu từng hơi thở
    Mà chẳng thể chung đôi...?

    Có còn gì nữa đâu ?
    Ly cà phê vẫn đắng
    Quán xưa mình vẫn đến
    Mà chẳng thể gần hơn...?

    Có còn gì nữa đâu ?
    Ta vẫn bước bên nhau
    Tay trong tay tình tứ
    Mà không thể...là yêu...?

    Có còn gì nữa đâu ?
    Vòng ôm dù rất chặt
    Môi mắt kề môi mắt
    Không về được...ngày xưa...?

    Có còn gì nữa đâu ?
    Hơn năm mươi tuổi đầu
    Em bỗng rơi nước mắt
    Khóc người bước bên em..

    .. Lứa chúng mình chỉ than "Diễm..." mà thôi chứ chẳng bao giờ gọi "Diễm xưa..." đâu anh, cái tình của bọn mình nó thật thế đấy anh Sỏi à. Thêm chữ Xưa nghe nó sáo rỗng và phù phiếm quá. Lính Quân khu Nam Đồng" luôn rát gái và run rẩy trước đàn bà nên thật lòng mình như thế đấy.

    Cách đây vài hôm tôi ngẫu hững đôi ba vần ngu ngơ tặng Hải khi trả cho Nàng tấm hình mới nhất lúc ở bên tôi trong buổi gặp mặt đầu năm cùng những NGƯỜI BẠN từ thuở còn nằm nôi. Có lẽ tôi sẽ treo lên Blogspot... Và Hải bảo: "Vì anh... Hải sẽ dùng bức hình này làm ảnh đại diện trên Face. Tôi bảo: "Diễm đẹp bởi Diễm chưa bao giờ là Xưa... ! Nhưng Diễm bây giờ không phải Diễm của Xưa...".

    Anh Sỏi à, bọn tôi bây giờ vẫn rụt dè trước "Xưa..." như thế đấy.



















    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh nhiều!
      Khi nào comments của anh cũng thật vô tư và nhiệt tình. Người như anh thì khó già lắm.
      Mà anh này Hải của anh luôn là tình yêu dạt dào và trong sáng ... Sỏi thấy cái sáng ấy nó sang cả mình rồi .
      Khi nào cũng thấy Hải thiêng liêng , hồn hậu và lịch lãm.
      Có khi Sỏi đang ghen với TTN rồi!
      Mà bài thơ hay quá !
      Cảm ơn anh nhiều!

      Xóa
  6. Lâu nay em bỏ log lờ
    Hôm nay bỗng nhớ bây giờ tới đây
    Thân quen bạn ảo xum vầy
    Từ Tâm anh Nguyễn chứa đầy tâm tư
    Khoa VUMinh em út vẫn như
    Khôi hài dí dỏm thật hư nói liền
    Hằng Nga em gái ngoan hiền
    Đền Văn Đến đỗ ưu phiền không ưa
    Hông Anh nay đến xin thưa
    Công việc bề bộn vẫn chưa yên lòng
    Từng giờ từng khắc thầm mong
    Các bạn làng log có lòng nhớ thương
    Hồng Anh lòng dạ vấn vương
    Bạn bè thi hữu dặm đường không quên

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúng ta bè bạn lốc lờ
      Bận thì nghỉ đừng bao giờ bỏ bê
      Buồn vui một chỗ đi về
      Giỏi giang nơi ấy hành nghề văn thơ
      Giàu sang thì cũng ngẩn ngơ
      Nghèo hèn sống cũng là chờ để đi
      Một đời một kiếp lạ gì
      Nên quen nên nhớ cũng vì tình thân
      Chẳng màng một chút ái ân
      Chẳng vì lợi lộc hay phần sẻ chia
      ...
      Hihi! Cứ bận thì nghỉ còn nếu có thì giờ thì viết em ạ . Trước hết là viết cho mình cái đã, Anh luôn mong được đọc những trang mới của những thân quen!

      Xóa
  7. Năm mới sang thăm đọc bài tào lao của anh "Đồ em mua bao gồm váy áo hết 6,8 triệu, của anh chỉ mất 300k"được cười sắp vỡ bụng đầu năm đít chơi vơi sao vẫn dại gái thế thì khổ rồi anh ơi ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đấy em xem!
      Già rồi mà không trót đời vẫn dại gái như xưa có hơn được đâu!
      Rõ khộ!

      Xóa
  8. Lâu lắm rồi em mới trở về mái nhà xưa ! Tác giả đầu tiên em chọn đọc là anh Sỏi, vì em biết bài của anh rất trần tục và luôn mang lại tiếng cười ... mà em là người trần tục và luôn cần những nụ cười sảng khoái !...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh cảm ơn em, gần năm nay em chẳng viết gì ngỡ là em bỏ chốn này rồi!
      Nếu bận việc thì thôi chứ có thì giờ thảnh thơi cũng nên viết gì đó cho đỡ buồn em ạ! Còn mấy thì giờ nữa đâu em! Luôn mong em vui và khỏe!

      Xóa
  9. Sang thăm anh buổi chiều tàn
    Hoàng hôn lối nhỏ mơ màng xa xôi
    Mây trôi lờ lững chân trời
    Mang bao lưu luyến chơi vơi trong lòng ...hihi...

    HN sang thăm ,chúc anh buổi chiều an lành thật vui nhé anh!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Blog buồn hiu ngỡ nguội tàn
      Có em đốt lửa để xua tan
      Lại còn gửi gắm bao thân ái
      Quả thật đáng yêu đến vô vàn.

      Thanh cù HN mong em niềm vui và hạnh phúc!

      Xóa
  10. Blog buồn vắng vẻ ly tan
    Người đi kẻ ở ngỡ ngàng tháng năm
    Buồn chi tuy dẫu xa xăm
    Anh em mình vẫn viếng thăm nhau hoài ...nhé anh...hihi...

    Ngày mới tốt lành vui khỏe hp tràn đầy nhé anh !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mình viếng thăm nhau bởi mến nhau
      Đường quen qua lại dẫu nát nhàu
      Cũng không ngăn nổi tình thân mến
      Vui buồn em nhé có trước sau.

      Cảm ơn em luôn mong em vui hạnh phúc!

      Xóa
  11. Chia sẻ khá thú vị, cảm ơn bạn về mẩu chuyện. Qua đây mình cũng muốn chia sẻ đến mọi người địa chỉ cung cấp DV phiên dịch, dịch thuật đa ngôn ngữ, đa ngành nghề uy tín, nhanh chóng, chất lượng... trên toàn quốc. Công Ty Phiên Dịch - Dịch Thuật A2Z, đơn vị cung cấp DV phiên dịch, dịch thuật số 1 tại Việt Nam. Điểm lợi khi khách hàng sử dụng DV phiên dịch, dịch thuật tại A2Z: tiết kiệm tối đa chi phí, thời gian, hoàn phí khi có lỗi từ DV. Tham khảo chi tiết ngôn ngữ phiên dịch và địa chỉ: Phiên dịch tiếng trung tại Bình Dương,

    Phiên dịch tiếng hàn Hà Nội, Phiên dịch tiếng anh Đồng Nai, Phiên dịch tiếng Trung Đồng Nai, Phiên dịch tiếng anh tại Hải Phòng, Phiên dịch tiếng trung tại Hải Phòng, Phiên dịch tiếng anh tại Đà Nẵng, Phiên dịch tiếng trung tại Đà Nẵng, Phiên dịch tiếng nhật tại Đà Nẵng, Phiên dịch tiếng hàn tại Đà Nẵng, Phiên dịch tiếng hàn tại Bắc Ninh,...........

    Trả lờiXóa