Anh choàng tỉnh.
Chiều đổ ụp xuống mà anh vẫn say sưa. Mở mắt, nghe tiếng
đành đạch đều đều, Ngước trần nhà cái quạt VINAWIN đấy, đang lử đử quay. Tiếng
đành đạch gợi cảm giác như bà cụ già, mùa đông ngồi phơi nắng và gãi ngứa.
Trời lay phay mưa, mặt đường loang loáng,
người xe thưa thớt, Cái ngữ chiều thế này ỉu xìu, mềm oặt. Bạn thân gọi điện cà
phê, có việc. Bạn bè là rất khốn nạn cứ mình buồn ngủ là nó gọi. Tình thế
là…không thể từ chối những lúc bạn cần.
- Sao thế , bữa trưa vợ cho ăn tát
à; nó ừ! Anh thấy hả hê, thích nhất trong các môn thể thao là vợ đánh chồng,
Thế đóe gọi lúc chiến sự, anh xem phát.
Lại phải nói thật, gia đình nào phải bất hạnh lắm thì
mới sinh ra được loại phét lác và tai ngược như anh.
- Sỏi ạ! Hôm trước đi làm về Sư tử
bảo bây giờ làm mệt hơn ngày còn trẻ, phải thuê ô sin. Tao không thích, phản
ứng ra mặt; bây giờ kinh tế suy thoái chờ vài năm nữa, em về hưu rồi mướn cũng
được. Nó lừ lừ nhìn! Tao im, tưởng thế thì thôi. Ai ngờ hôm trước Sư tử nhà tao
đưa về bà già, bảo Oshin đấy.
Chết nỗi bà ấy là em bà mẹ vợ tao (tức là rỳ ruột của
sư tử). Nhìn chung ăn uống sinh hoạt đảo lộn tất cả. Đại ,trung, tiểu tiện cũng
phải nghĩ chán ra, Sao cho gọn gàng… Ôi giời đã thế Bà kễnh nhà tớ còn ỷ thế có
thêm đồng minh, kìm kẹp chặt hơn, Coi tớ chẳng ra gì.
- Thôi cố lên bạn ạ, đã ăn thua gì!
Sỏi biết bạn là một thằng đàn ông đúng không? Đúng! Bạn là một Nam nhi đại
trượng phu đúng không? Đúng! Vợ bạn dùng bạo lực để quản lý bạn, có khác gì
hàng ngày nó đánh vào thế giới đàn ông. Nó trà đạp lên lòng tự trọng của những
người chồng trung kiên. Bạn bị nó đánh thâm cả mông đít , bạn đau một thì anh
em cả nước đau nhiều. Nỗi đau thể xác mà bạn đang đau, ăn thua gì nỗi đau tâm
hồn mà thế giới đàn ông đang mang. Cố lên cuộc cách mạng nào cũng phải chờ đến
thời điểm chín muồi.
À Này! hay tìm cách ra khỏi nhà cho đỡ khổ, chạy xe ôm
chẳng hạn! Cán bộ nghỉ hưu đi chạy xe ôm là thanh thản phải biết, có bác
xe ôm, nhiều thì giờ rảnh rang tha hồ mơ mộng, viết blog là hay đáo để.
Mà này mình nói nhỏ, Những người chơi Blog bây giờ 2/3 là phụ nữ, mà toàn là
gái già , gái ế họ nhiều kinh nghiệm và đói tình nên dịu bằng 10 con hồ li tinh
nhà cậu ấy. Cậu mà viết giỏi sướng lắm! có đầy người theo, bấy giờ tha hồ mà
làm thơ. Nhưng hay nhất là xa sư tử trong một thời gian, Bọn xe ôm đều “trốn
việc quan đi ở chùa” cả đấy…!
- Ừ nhỉ ! thế mà tao không nghĩ ra, đúng
rồi chạy xe ôm, mai đi luôn!
Hôm sau nó theo đuôi ông em xã hội mới quen, nhờ
giúp đỡ để học nghề xe ôm! Nó ra ngã ba đường ngả ngón với mấy anh lành nghề,
Cảnh nó trớ trêu nên nhiều người thương. Lúc chưa có khách ngồi tán chuyện nhìn
mặt ông nào cũng rất mơ màng. Cái mơ màng của mấy ông xe ôm mình nghe đâu đó là
có nguồn gốc từ văn minh lúa nước đấy. Kể cũng đúng các ông từ những nông dân
quen việc ruộng đồng, ngoài ruộng đồng ra các ông có biết cái chó gì. Ruộng
nương bị thu hồi cho dự án sân gôn, dự án khu công nghiệp. Không còn tấc đất
cắm dùi, thì tham gia giao thông, trong việc vận tải hành khách thôi! Lúc
chờ khách tha hồ mơ mộng. Ấy đấy! chuyện thằng bạn sau này tiếp xúc với các
bác, sẽ viết và làm thơ hay là vì thế!
“Vạn sự khởi đầu nan”Ngồi suốt cả buổi sáng, đến gần trưa có
khách , là một chị sồn sồn, sau khi mặc cả, dứt khoát đòi xem bàn tay của lái
xe . Chị ta xem bàn tay xong ngồi chễm chệ trên xe chị phán ;Tốt rồi nhà tôi
mới chết hai người do tai nạn giao thông, Tuổi thọ của anh còn cao, tôi gửi gắm
cả cái thân tôi cho anh , mà không kiểm tra kỹ hợp đồng thì sai sót lớn. Đi
thôi! Chuện này hy hữu các bạn nhỉ thì nó lại rơi ngay vào chàng xe ôm cũng hy
hữu. Đơn giản thế kiếm dăm chục ngon ơ.
Sau cuốc xe anh lại về chỗ cũ để tiếp tục mơ màng. Cho đến
chiều muộn lại có khách, đến một thị trấn ở một huyện ven biển
Vừa đi vừa hỏi đường, Mấy bạn bảo từ đây đến đó nếu đi đường tắt
chừng 90 km. Đi được tiếng đồng hồ, anh dừng hỏi thăm một cô gái.
- Em ơi cho anh hỏi thăm anh sắp đến thị trấn PD chưa ?
- Chưa anh ạ!
- Thế một giờ nữa đến được không em
- Không !
- Vậy hai tiếng nữa có đến được không( Bảo có 90 cây số mà
mấy tiếng đồng hồ)
- Hai tiếng cũng không đến được đâu, mà em nói thật cứ
theo hướng mà các anh đang đi thì không bao giờ anh đến được thị trấn!
- Tại sao em lại nói thế!
- Vì các anh đang đi ngược đường!
Ơ ! Thế là lạc đường rồi. Cũng chỉ là đi theo hướng ngược đời! Và
cứ như thế này môi trường Blog sẽ có một Blogger tương lai.
Anh Sỏi nhà nhiều cá quá, làm thịt mời em đê, em đói quá...
Trả lờiXóađã xóa mã chữ chưa?
Xóa