Không ! Con không về quê !
Vậy là con đã bỏ
Cha và bỏ quê. Chùm khế ngọt có gì hấp dẫn nào, con không hát ví dặm thì đã
sao… HN đẹp , hơn cả nằm mơ. Hình ảnh HN ngồn ngộn trong văn chương. Đại
loại buổi sớm cuối đông trời vãi mưa phùn, hè phố HN vãi hoa, đâu đó ông
đồ vãi chữ! Đẹp thế! HN đẹp như điên, đẹp lắm, dùng để ngắm chơi thật đẹp đẽ.
Dân HN không bao giờ biết mất điện, hay bị cắt điện luân phiên, trời chưa tối
đèn đêm đã sáng, vài ngõ phố dạo bộ về đêm có cảm giác ngột ngạt chút thôi, nếu
rủng rỉnh túi tiền thì thơ mộng lắm lắm, còn nếu chỉ là dạo chơi không,
chơi suông, việc của cái bang.
Một lần. Nổi máu
giang hồ thuê xe ôm, ở đời ai chưa đi xe ôm HN là một thiệt thòi, Cả hành tinh
này chắc không đâu có kiểu dịch vụ đặc trưng, đặc sản này. Nay mai văn minh
hơn, người ta đi dạo bằng trực thăng thì khối người tiếc, đời chưa một
lần đi xe ôm.
Cuối thu trời se
se lạnh , lất phất mất rồi. Từng nhóm người ai cũng trên tay điếu thuốc.
Người ta vẫn đốt thời gian bằng thuốc lá. Nhìn kỹ các bác này cũng mưa bay. Cái
nhà ga ngày nào còn gọi là ga Hàng Cỏ, hình ảnh những cái quạt trần quay cả
trăm năm, nay đã thay thế hào hoa, bảnh trai. So với mấy ông giám đốc, giám
đếch tư nhân thì khác gì nhau đâu. Thấy tôi bước đi trong gió lạnh, lập tức các
giám đốc này xồ tới. Chào anh giai ! anh mới nhà quê ra chơi à! Đi về đâu, lên
xe của em đi, em chờ mãi, lên đi cho ấm cúng anh giai !
Ngồi trên chiếc
honda, lòng tin vào tay lái lụa lướt êm trên đường phố. HN buổi sáng hay ho đáo
để, chợt nhớ đến cuốn phim xưa “HN trong mắt ai”chỉ như đống gạch vụn nếu nhìn
từ trên giời. Có hào hoa lắm thì cũng đánh giá nó như một làng nhỏ ở Châu
âu. Sai bét HN giờ mênh mông rộng. HN đã nuốt chửng cả xứ đoài văn vật, sao
không lớn mạnh. Trung tâm đây rồi, cột cây số không đây rồi. Đường ngang ngõ
tắt, hàng quán la liệt, khói hơi nghi ngút …
Có tiếng hô rất HN, không gẫy gọn mà phải dài đuôi Hí…t… thở… Hí
…t … thở…Các cô, các chị đang cong mình thể dục, Gái đài các thế kia, áo
cao váy cộc, trường túc chân giang như thế!Trắng trắng là.Vẫn còn ngửa
ngửa ưỡn ưỡn hít thở khi trời đã sáng bảnh. Có câu ca dao “thanh lịch như..
Tràng an” Thằng ... nào dám bảo câu ấy sai.
Ăn
sáng qua loa, tiếp tục hành trình Hàng ngang –Hàng đào, ngõ ngang, hẻm tắt.
Trai thanh gái lịch đổ ra đường đông dần. Có tiếng cười và tiếng chào nhau,
không nghe thấy chửi tục là may mắn rồi. Hon đa lăn bánh, lăn đến đâu ngõ
hiện ra đến đó. Hàng Mã đây, hỏi thăm đất ở đây 1 tỷ một mét vuông, có căn
hộ, mặt đất 60 m2 đang có người trả 58 tỷ. Qua hàng chiếu thấy cái cổng làng,
có chữ Ô Quan Chưởng, À ra thế …Con đường gốm sứ, chà chà ai khen con đường gốm
sứ đẹp chắc chắn đó là hội viên hội người mù. Trông xấu đến khó chịu, chán ngán
và có cảm giác ngu ngu. Đâu đó có biển đề cấm đái… Ôi chao! HN lắm văn vở quá
…!Có gì hấp dẫn con nơi này. Cầu Long Biên bắc qua sông hồng mùa nước cạn chỉ
toàn thấy bãi, thấy nhà chẳng nghĩa lý gì, thơ mộng gì, chỉ thấy buồn buồn.
Vòng xe qua Nghi Tàm… Nhật Tân … Hồ tây nắng sớm đẹp đấy chứ! Muốn ở đây xem
chừng phải có vài ba chục tỷ mới mua được nhà… Dốc Bưởi .. Cầu Giấy … Láng
Thượng, Láng…Láng Hạ. Sách nhiều thế, giờ dân mù chữ, ai đọc mà lắm sách thế.
Đường Láng rộng và đẹp hơn xưa. Còn chỗ nào trồng húng đâu mà mấy nhà
hàng chỉ toàn bốc phét là húng Láng. Nhất là mấy cái lão tên “Tú” thịt chó, chó
... chết... gì đó ở ba cái quán cầy tơ làng Nhật Tân xưa…Nói thật thịt chó Nhật
Tân ăn không ngon, không biết chế biến! Qua ngã tư sở. Vòng về Hà Đông … Đi cạn
một ngày. Thôi tha cho chàng xe ôm, chào nhau bắt tay và cười tươi. Đi được
chừng hai phút thấy hắn quay lại, tay cầm mấy tờ báo lá cải, chuyên rao
vặt.
-
Anh giai cần mua nhà đất thì tham khảo thêm ở đây, mà này tự dưng đến đây lại
thôi, dừng không đi nữa thì anh tá túc ở đâu?
-
À! Cái thân tôi, củ khoai, củ sắn lăn lóc quen rồi, nếu không vì vài cuốc nữa
thì ngồi đây. Chà chà thì ra tổ tiên, cha, bác anh ta là dân hà nội gốc. Thảo
nào có những hành xử lịch lãm, lạ đời đến thế. Khi anh quay lại đưa mấy tờ báo
mình nghĩ, hay là mình trả công cao ngất ngưởng, nên anh ta chộn rộn cái tự
trọng trong gan, trong ruột. Không! cái thanh lịch Hà Thành là ở trong con
người này. Cả đời không dễ gì gặp một người lao động chân chính mà cũng lãng
mạn chân chính. Chẳng biết trò chuyện thế nào mà hai anh em lại lên xe, ngược
Nguyễn Trãi ra Trường Chinh. HN vào hoàng hôn cũng là vào tắc nghẽn, xe pháo
khi gầm, khi rú, khi giật, khi dừng. Khi mà đường không thông thì ống xả cũng
không thông. Người thì đau bụng, bí đại tiện, tiểu tiện, ai mà chẳng thế, tắc
đường là tắc cả. Có điều mỗi lần tắc đường, phải giữ cái độc hại trong
người, sinh bệnh mất thôi. HN vào đêm lắng hồn núi sông. Quán bia vỉa hè tràn
ra, lắm thế, đông thế. Trời lạnh vẫn bên cạnh chàng xe ôm, bụng nghĩ là mình đã
đọc chán vạn chuyện xe ôm giết người cướp của, mình lại đi tìm đất, tìm nhà,
thăm hỏi giá cả … Chàng xe ôm nếu là người bất lương thì tôi đây, miếng mồi
ngon của các vị đây. Thế nhưng nếu ra tay các vị sẽ sai lầm, tôi chỉ đủ tiền
ngao du hết buổi sáng mai nếu quá trưa là hết tiền về quê.
Chừng 10 giờ đêm, mệt mỏi, vào nhà nghỉ bên sông Kim Ngưu. Nằm
trong phòng, hồi tưởng một ngày phượt, thu nạp ngần ấy thông tin, chưa nói đến
tìm nhà đất bằng Google, mới thấm thía rằng con tôi hoang tưởng mất rồi. Ở HN
thì phải mua nhà chứ, có ai một người có học lại đi ở gầm cầu , hay đầu đường
xó chợ, mà những nơi ây giờ các anh công an cũng đuổi dữ lắm, tuyệt đối lắm! Vì
bộ mặt của Thủ đô. Túm lại! con phải có nhà ở, để con có chỗ chui ra chui vào,
sau này lấy vợ và vợ chồng có chỗ mà rau cháo nuôi nhau.
Lương của
con một tháng được 5 triệu đồng, con ăn bánh mì uống nước lã cũng hết 2
triệu đồng một tháng, lại còn quần đùi áo lót lại còn mấy viên Berberin phòng
khi bụng dạ bất an, mấy vỉ đau đầu hạ sốt… Con của bố có thắt lưng buộc bụng
cũng phải có 4 triệu để tiêu, tối thiểu đấy. Thế thì bao giờ con mới tiết
kiệm được tiền, bố cứ nhẩm tính một ngôi nhà chung cư bình dân, xa trung
tâm, giá 4 tỷ thôi . Nếu mỗi tháng con tiết kiệm được năm trăm hay một
triệu thế rồi con cũng gửi lãi xuất, lãi mẹ đẻ lãi con thì phải 600 năm
con mới đủ tiền mua nhà, nếu theo dòng lịch sử cái ngày mà con bắt đầu
tiết kiệm, ta còn chưa kịp đánh thắng quân Minh. Con ơi! Bố đã mơ
suốt cả đời mình. Nhưng mà ngủ mãi cũng chán, mơ mãi cũng chỉ là mơ, giờ tỉnh
dậy cay mắt quá!
- Đêm HN mệt mà thao thức, vừa thiếp đi một chút thì nghe“Giải phóng điện biên”. Chờ anh bạn xe ôm, chúng tôi ăn sáng bên bờ sông Kim Ngưu.
- Đêm HN mệt mà thao thức, vừa thiếp đi một chút thì nghe“Giải phóng điện biên”. Chờ anh bạn xe ôm, chúng tôi ăn sáng bên bờ sông Kim Ngưu.
- Này em! Anh hỏi này, qua nay anh cứ thấy có cái mùi gì ấy,
không được thanh lịch lắm !
-
Ôi anh ơi! Nhiều người hỏi em câu này. Mùi HN đấy anh! Chính xác là mùi
sông kim Ngưu.
- Nhưng nhiều nơi xa kim Ngưu sao vẫn có mùi này.
- Tắc đường, xe máy nào cũng hai ống xả. Người xả, xe xả. Nhất là
khi tắc đường mà vô phúc đứng gần mấy em con dại nữa thì thiếu ô xy trầm trọng.
Em nó đánh rắm liên tục. toàn rắm chất lượng cao, không hề có rắm giả hay rắm
Tàu. Khổ thế ! Cái mùi tắc đường cũng na ná thế này phải không.
Ông bạn xe ôm phân tích rất khát quát. Nó ảm vào người rồi bảo sao đi đâu cũng thấy mùi Kim Ngưu.
Ông bạn xe ôm phân tích rất khát quát. Nó ảm vào người rồi bảo sao đi đâu cũng thấy mùi Kim Ngưu.
Honda lại lăn bánh trong
sương sớm, đâu đó có tiếng hô hít thở, lại hít thở sáng nay cũng giống
sáng qua, cứ thể dục là phải hít thở, đương nhiên rồi là của những
người như con, những người đang cố dài giọng xem đã gần giống với
người HN chưa, đó là cái thứ HN lai, những váy ngắn chân dài kia
90% là loại nhập cư, nhập khẩu. Có điều bọn chúng may mắn hơn con là có tiền và
có nhà. Loại tham sống sợ chết, là những người có quá nhiều cholesterol trong
máu, cố mà híiiiiiiit thở … Hiiiiit thở !
- Nay đi những nơi nào anh !
- Đi ra ga! Đủ lắm rồi! Tới sân ga hai chúng tôi cho
nhau số điện thoại , thề non hẹn biển rằng sẽ gặp nhau lần nữa, tôi trả
tiền xe ôm, gửi chàng trai này chút quà về cho con, cho vợ…Còn mải uống
nước anh chàng xe ôm bảo “Trông xe một chút” chừng 10 phút sau quay lại, anh ta
mua tặng lại tôi cái vé và nói nửa giờ nữa là tàu chạy. Trả tiền mà anh ta
không lấy . Cầm cái vé tầu trong tay, lòng xúc động, Ở đời này ân oán
rõ ràng, Một việc nhỏ mà nói đủ một tư cách con người. Một chàng trai xe ôm của
nghiệp đoàn xe ôm. Một con người HN làm thuê giữa HN. Một
chiếc vé lên tàu về quê - con tôi liệu có chiếc vé thành người HN !
Bài này mình thích- nhớ hết nội dung, cách hành văn,kẻ đần này nhớ được thì Sỏi nên vui bù chứ nhỉ!
Trả lờiXóaOng ơi là Ong! bài này ngày còn ở "Già hú" khi đăng cũng nhiều người thích và cũng có người chuẩn bị gạch đá để tương .Hì Hì Hì hay phết! Anh cảm ơn em đã động viên anh!
XóaXã giao .....không bằng kẻ dưng,bai cậu .
XóaHè Hè Hè ...Xã giao...?
Xóa