Bạn bè phượt để tìm hiểu, khám phá. Ngồi
ngẫm thấy, đến mình còn chẳng hiểu hết mình, lại còn đi tìm hiểu thế giới. Móc
mãi mới lôi được cái điện thoại.
Bây giờ thời đại Công nghệ Digital! Chỉ
cần nửa phút là thằng bạn thân đã có mặt để hầu chuyện. Hai thằng rất hợp tính
nết, kể cả sở thích, cứ ngồi với nhau là cãi nhau. Mà cứ xa nhau là nhớ nhau. Chết
thói gặp nhau là rượu. Hôm nay rủ anh
chàng dở hơi này đi bộ quanh mỗi phố mình.
Hai thằng vừa cười vừa bước “Phượt”
ngay trong xóm. Được một vòng chả muốn bước, thế nào lại dừng chân cửa quán ăn.
Cùng phố, chủ quán rất tốt bụng, mời nhiệt tình. Tính mình thì
đã hay sa ngã , lại ông bạn hay nể, mình rủ gì cũng ừ. Thôi thì nhắm mắt đưa
chân vào quán! Mà thật tình làm gì mà
anh thông minh đến mức nghĩ ra cách khác thay cho rượu.
Rượu vào
nhời ra, hai thằng cũng lắm chuyện, có khi còn nhiều hơn cả bọn bán cá ngoài
chợ. Quán xá giờ phục vụ cả đêm. Hai thằng dở người làm việc đại sự thì khó chứ
tiền uống rượu không thiếu bao giờ, hi hi hi !
Hết chuyện làng, đến chuyện nước,
từ chuyện Bầu Kiên bị bắt đến chuyện nối ngôi ở Triều tiên, Ông chết Cha thay,
cha chết con thay. Như kỳ trung cổ vậy. Một ông ranh con vắt mũi chưa sạch cũng
đại tướng, cũng chủ tịch chủ toạ. Cuốc da mạt vận mà dân thì mông muội thôi rồi
!
Ơ mình lắng nghe, đâu như tiếng gà gáy , nhẽ nào sáng bảnh mắt rồi. Không sao! sáng cũng như đêm, mọi thứ
cũng chỉ thấy mờ mờ. Hai thằng chia tay quay lưng vào nhau, mỗi đứa một hướng,
về nhà.
Đây rồi ! giơ tay bấm chuông, mãi
chẳng thấy vợ ra mở cửa. Lại bấm, lại im!
Vợ với chả con, đâu lại có cái thứ người cứ đặt lưng là đặt niềm tin vào chăn gối, là ngáy pho pho , nhiều đêm không ngủ được, nghe vợ ngáy chẳng giống ai. Như người ta rao bán “Tào phớ” vậy. Thế mới khổ chứ.
Vợ với chả con, đâu lại có cái thứ người cứ đặt lưng là đặt niềm tin vào chăn gối, là ngáy pho pho , nhiều đêm không ngủ được, nghe vợ ngáy chẳng giống ai. Như người ta rao bán “Tào phớ” vậy. Thế mới khổ chứ.
Lại ấn chuông. “Cửa vẫn đóng và
đời im ỉm khoá” Điên lên vớ cái tay nắm mà rung, mà giật. Trước còn nghĩ
là đánh thức hàng xóm, giờ thì đéo chịu được nữa, điên hết cả người. Tiên sư
cái của nợ. Coi thường ông à! Ông mà vào được thì cho dăm cái bạt tai.
Hàng xóm thấy có
người to tiếng chạy ra xem. Mẹ kiếp! có phải Chí Phèo gọi cửa nhà Bá Kiến
đâu mà xem. Có tiếng con Hường toác. Chưa thấy người đã thấy tiếng.
- Này anh ơi ! Sao sáng sớm đã phá
nhà, phá cửa hàng xóm vậy. Có chuyện gì vậy anh.
Ơ! con này hôm nay sao ngọt thế , ngửa cổ nhìn
lên cái ban công chỗ có tiếng nói. Ôi thôi chết! đúng là nhà nó đéo phải nhà
mình. Nhà mình còn cách năm nhà nữa kia. Xấu hổ chết đi được!
- Tao nhầm! Xin lỗi! Thế chuông nhà cô
hỏng à, sửa đi nhé!
- Không nhà em mới
lắp mỗi công tắc, chưa có chuông.
Mẹ kiếp! chẳng
trách anh bấm mỏi cả tay. Phía ngoài đầu đường có gì mà họ xúm lại đông thế,
nghe như ai đó bảo thằng bạn đái ướt sũng quần, đang nằm ngủ lề đường. Anh cười
khẩy “Mẹ thằng say!”
Anh chủ động, bước chậm,
từng bước một thật chắc chắn, mà vẫn có cảm giác bị bước bỗng. Có lẽ người ta
đi mây về gió cũng thế này! Cố lên đừng đánh võng mà hàng xóm nó biết nó cười
cho thối mũi!
Đây rồi ! Chắc chắn đây là nhà
mình rồi , cái chuông quen thuộc đây rồi! Binh bo…o..o.ong ! Thế chứ! Thế mới
gọi là nhà mình, nhà có bàn tay đàn ông có khác. Vợ đang ngồi trong nhà vệ
sinh, nghe tiếng chuông, hé cửa nói vọng ra “Chờ em chút, sắp xong rồi đây…!
- Ôi giời anh đi đâu suốt đêm giờ mới về!
- Ôi giời anh đi đâu suốt đêm giờ mới về!
Anh …Anh …với thằng bạn đi
PHƯỢT, em cho anh mượn cái chậu!
Tớ với cậu cũng hay cãi nhau cậu nhể,sao chả thành bạn rượu ,bạn phượt nhể?
Trả lờiXóaChắc hai mình còn thiếu chút duyên. Đúng rồi thiếu duyên hè hè hè !
Trả lờiXóaTrả lời thế này phỏng muốn oánh nhau?thiếu duyên thì coi như thiếu đứt 99% roài,chán
Trả lờiXóa