Ngày xửa ngày xưa …
Ngày ấy
nghèo và thất thểu như thằng phải gió.
Tôi không thể cứ giấu mãi được ý thích trong
gan trong ruột. Đành liều chết nói chuyện với em, sau mới biết nói vậy còn gọi là tán gái, rồi sau
đó cứ vậy mà xấu hổ.
- Em ! Làm người yêu của anh đi!
- Tại sao em phải làm vậy?
- Vì anh thích em vả anh muốn được như vậy.
- Vơ vẩn, em thì chưa thích anh bao giờ!
- Anh sẽ làm mọi việc để khiến cho em thích…!
- Ừ anh làm đi, làm được rồi hãy nói
(Thằng hâm)!
Đấy là lần tôi đập đầu vào cột,
chẳng phải lần đầu tiên tôi thích một người, nhưng lại là lần đầu tiên tôi tán
gái có bài bản, mà bài bạc thì đúng hơn. Chân thành ra phết. Tôi cứ nghĩ vậy,
tự cho mình là tử tế đứng đắn, sự đứng đắn của kỷ tim đập chân run, về nhà bình tĩnh ngẫm
lại trong đêm mưa gió.
Ô không ! Tôi trơ trẽn chứ chân
thành gì đâu, chết mất, ai biết chuyện tôi chắc họ cười thối mũi. Thật ra năm ấy tôi hăm hai tuổi rồi đấy!
Nếu có đánh giá về tôi thì … Mà thôi, tôi xin, đừng đánh giá nha…Xấu hổ chết đi
được!
Thật ra tôi cũng không đến nỗi nào, chân tay
lông lá, râu xồm, quần áo đóng hộp, có chăng chỉ thua diễn viên Đi a nob trong
phim trên từng cây số của Bul ga ri, Thử hỏi trên đời có gái nào không thích
một thằng tôi như thế.
Ôi giời! Thế mà bị em từ chối thẳng thừng, có
nhục không chứ! Đau nhất là câu “Thằng hâm”. Để rửa vết thương lòng, vết thương
đánh vào tự trọng. Tôi không ăn hai ngày và mất ngủ hai tuần. Nghĩ chảy mỡ, Mà
vẫn bế tắc, không tìm ra cách trả thù ngọt ngào. Tôi phải cưa đổ em, phải là đổ
kềnh mới sướng, bụng bảo dạ thế. Kế hoạch, kế sách ngàn năm mang ra áp đáo, hè
hè !!! đời nào cũng có “Anh hùng không cứu mĩ nhân”. Mỹ nhân của tôi đầy đủ
danh tính là Tú Quỳnh, tên đẹp như người, chứ chả như cái tên Sỏi khô khốc và
thô lậu.
Ngày nào cũng như ngày nào , tôi
lẳng lặng ra gốc xà cừ chỗ bác “Bơm vá xe đạp” để ngồi. Ngồi mãi đến nỗi bác ấy
nhận làm con nuôi, mà xe của em vẫn chưa một lần phải bơm hay vá.
Em ngày ngày lướt qua tôi như gió
thoảng, Mà gió thoảng thật tôi cảm thấy có mùi hoa hồng. Bấy giờ ngu, cứ nghĩ
và thủ thỉ với bác bơm xe là mùi con gái thơm, chắc thịt nó thơm vậy. Chẳng
nghĩ đấy là mùi thuốc hoa (ngày bé bọn trẻ con chúng tôi gọi nước hoa là thuốc
hoa) sau này biết gọi vậy là sai nhưng thỉnh thoảng quên và cứ gọi vậy, đến tận
bây giờ.
Bạn biết không mùi hương ấy, làm tôi
yêu Quỳnh hơn, “Thớt có tanh tao ruồi mới đậu… ” dù phải đốt cháy cả dãy Trường
sơn cũng phải dành được nàng. Bạn tôi khuyên “Đẹp trai không bằng chai mặt”. Và
các bạn có thể mài dao trên má tôi. Nghĩa là một ngày nào đó mặt tôi sẽ hóa mặt
đá mài.
Quỳnh ơi em chạy đâu cho thoát mà kiêu. Em sẽ phải nói thành lời “Em yêu
anh” Càng tưởng tượng tôi thấy tôi ghê gớm thật. tôi phục tôi lăn lóc.
Một tháng trôi qua tịnh không mảy may
được lấy một cái nhìn của em dành cho tôi! Bắt đầu oải, trưa nay ngồi giúp bác
chữa xe mà chẳng muốn bước về nhà, trường em đã tan, mười phút rồi, vắng không
có một bóng ma, Quỳnh cũng không thấy, là sao nhỉ , tôi đành chào bác để hồi
gia. Trời nắng chang chang có hai cái bóng xa vời … Là em , em đang đi với một
chàng trai. Một công chúa đang sánh vai một phù thủy hay một thày cúng thì sát
nghĩa hơn. Anh ta còm nhom, khòng khòng, áo tối màu trùm đôi mông nhọn. Chàng phù thủy dắt chiếc xe của em, Dĩ
nhiên chiếc xe hết hơi và họ cần bơm. Tôi còn chưa kịp quay lưng thì đã nhìn
thấy em trong bối cảnh, muốn chửi thề vài câu. Chân tôi không nhấc lên được,
như vậy người ta gọi là bị chôn chân và chôn mắt chôn cả lưỡi. Vẫn gọi hình
tượng tôi là đứng như trời trồng. Bác sửa xe nháy “người trời trồng” bơm xe cho
họ!
- Xong rồi miễn phí!
- Tại sao miễn phí, đây không cần bố thí, mà
anh bơm hộ bác đấy chứ, rõ dơ ?
Em cầm tờ bạc lẻ dúi vào tay tôi,
tay em mát lạnh chạm tay tôi… Trời ơi điện giật, luồng điện truyền vào người
tôi, tôi ngay đơ, may mà không co rúm. Lục phủ ngũ tạng tê tê mất hết cảm giác.
Em hãy cúp điện giúp tôi đi, hãy buông tay tôi ra đi. Nếu không tôi chết lăn
ngất xỉu vì sung sướng đấy, rồi!
Mất điện. Em buông tay tôi, bước đi,
Khổ lắm em đừng bắt tôi phải nhìn em đẹp như thế này chứ, thị giác tôi yếu lắm
mà. Tại sao… Tại sao chứ! Em lại cứ tròn mông dài chân, trước mắt một mình tôi
thế này chứ. Đêm nay trăng không có, tôi mà không ngủ được là hoàn toàn do em
đấy!
Trở về tôi đạp xe đi dọc chiều gió thổi, gió
mát sau lưng. Hà Nội ngập nắng, Đường Nguyễn Trãi chói chang, Hàng kem mọc
nhiều như nấm. Tình yêu đang mọc trong tôi.
Tôi có cảm giác là lạ, ngẩn ngơ hình dung
miệng em cười. Người dại gái như tôi hay ngẩn ngơ như thế, Âm lượng từ đôi môi
em dù sao cũng nhẹ nhàng như gió. Thật tình em chưa nói với tôi câu nào tử tế,
Sao em coi thường tôi, tôi có đến nỗi nào đâu, những suy nghĩ của tôi có thể là
những hình dung đểu giả của một thằng con trai về em. Những thứ đó tôi có nói
ra đâu mà em biết.
Cả tuần nay, kể từ ngày tôi bị điện giật,
chẳng tiến triển gì trong tình yêu, chưa khi nào và chưa bao giờ tôi lại gặp
miếng ngon mà khó nhằn đến thế. Thì cũng gốc xà cừ ấy và vẫn bác chữa xe ấy,
Tôi vẫn ngồi chờ em “chầu hẫu như chó chầu tát ao”
Em đây rồi trời ơi, gặp được em sướng
như sáng đi thể dục nhặt được túi tiền. Em nheo mắt nhìn tôi kiểu như tôi đáng
ghét lắm,bực mình. Con gái cũng biết nheo mắt à! Tôi nhăn răng cười! Em cũng
mỉm lại! Lần đầu em cười với tôi! Phát
khóc vì hạnh phúc!
- Xe hỏng sao đi bộ em ơi?
- !!!
- Lên đây anh đèo về!
- !!!
- Điếc à lên xe đi… Tôi ngu vậy chỉ vài câu đầu
là lịch sự còn câu tiếp theo đến tôi nghe lại cũng tự ái huống hồ… Tôi thấy em
vén tay vào vành tai rồi quay lại nhìn tôi, tôi lại nhăn răng cười, em cũng mỉm
lại.
Một cái mỉm lần hai đầy ma lực. Thêm
cái hàm răng đẹp quá đi, tôi chết mê chết mệt. Người đẹp thế này thả bộ hai tay
thong thả đánh đà, tán lá xà cừ cũng khẽ đung đưa trong gió, lãng mạn và yêu
đời chết đi được. Nhưng tôi chẳng yêu đời theo hướng ấy , tôi còn mải với suy
nghĩ đen tối của mình, ước gì tôi được ôm eo thon kia, kéo thật chặt vào người
mình, những bước chân sẽ vận động còn chậm hơn…Thế mới tình yêu chứ.
- Lên đây anh đưa về, xe em đâu?
-
Không mượn, xe đâu liên quan gì mà hỏi, vô duyên!
-
Này cong cớn vừa thôi em, anh vừa thấy mỉm cười với anh xong đấy!
- Này
kệ tôi nhé, thích ăn tát hả, em giơ tay lên dọa và nếu có tát thì tát theo chiểu
“Bổ thuận” vào má tôi, hành động này của em làm tôi sững lại, sao em thô bỉ thế
chứ, tôi làm ơn lên oán à. Càng ngạc nhiên hơn khi nhìn thấy cái dáng khòng
khòng và đôi mông nhọn của bạn em đang lại gần. Cái thằng trông mà ghét. Tôi
bao giờ cũng căm ghét tình địch của mình. Rõ ràng tôi đã đến sau nó.
Dù không muốn thừa nhận mình hèn kém
thì cũng thấy mình không phải là người “Bách chiến bách thắng”. Tôi không nói
gì lẳng lặng quay lại chỗ bác sửa xe.
Hình như mình vừa thở dài! Thất tình rồi. Tôi
lại bỏ ăn hai ngày và mất ngủ hai tuần. hôm sau nguôi ngoai tôi đi học mà không
đến lớp. Lại ngồi vô lý ở gốc cây, hút thuốc lào với bác bơm vá xe đạp. Thật
tình, tôi cứ cách tiếp cận như thế này thì có đến tết cũng chằng nàng nào chiếu
cố nhận lời… Tôi ơi là tôi sao lại tự mãn tự phụ thế chứ. Tôi có đến nỗi nào cơ
chứ… Tôi không tin không tin kể cả tin tình báo cho biết thằng đít nhọn lưng gù
kia là một thiếu gia, đã tốt nghiệp đại học ở châu âu, hắn nhiều hơn tôi 4
tuổi, bố hắn là ông trung tướng, thứ trưởng Bộ quốc phòng.
Thằng tôi bao năm vẫn khổ tâm và xấu hổ
như ngày xưa, cay cú và buồn. Đâu đó có tiếng cậu Quềnh (trong phim Đất và
người); “Nẫu hết cả mề” !
Ngày ấy tôi đã thất bại. Ngày ấy đã vài chục
năm qua. Ngày ấy tôi còn là một thằng mất dạy. Bây giờ cũng vẫn thế.
Gì mà khóc lắm thế, hở ông bạn già?:D
Trả lờiXóaHức!
XóaNT đấy à! Khóc vì không được tặng sách ! Hihi!
Kekeke.... Con không khóc sao mẹ cho bú hở ông bạn già?
XóaKỷ niệm xưa,
Trả lờiXóaMóc ra....kéo che kín bốn mùa
Hỏi thắng thua
Hờn giận
Cũng chỉ là phân trần
Ngày ấy tớ...
Dở hơi....
Những ngọt ngào hồi ức
XóaDù đắng cay cũng thực
Nhở lại biên vài dòng
Kẻo lỡ quên lại bực!
Đến tập''sáng tác" theo chân à tay viết à gõ của nhà Bác thôi- nhưng nhất định phải có tình và nhiều lý hơn. Ví dụ dù Tôi có là thằng mất dạy trước nay đi nữa lại cũng là Tôi không đến nỗi nào(chỉ thua diễn viên...) rồi có mắt chọn lại vớ vẩn hết mức chọn đứa con gái thô thiển như thế,nhà iêm ghét nhất bọn con gái dùng nước hoa nhất là độ vài chục năm trước cả cái xã hội nghèo,vả lại bọn dùng nước hoa thời nào cũng vậy nói chung cứ hơi đĩ bợm thế nào ấy( ui xin lỗi chị của em vì lọ thuốc hoa em mới tặng lại chị có mùi rứt nhẹ và và...thanh tao,hì).
Trả lờiXóaMừng vì bác thất bại vụ đó đến phải chén chú chén anh cụng kêu cùng cục mà chúc mừng nhau thôi. À này có phải hơn 4 hoặc 8 tuổi người ta gọi là tam hợp phải ko ạ?
Cái tên nhân vật hay nhỉ, đẹp nhỉ , Thỉnh thoảng anh lại đá vào tên ấy cho hay !
XóaAnh chọn cũng có được đâu, là nó xinh thì anh thích mà , Đứa nào có cái tên đẹp và lại đẹp cả người anh thích tuốt! Hihi!
Em không thích con gái dùng nước hoa , thực ra thì anh cũng chẳng ưa nhưng viết thì cứ viết vậy thôi mà! Hì hì
Chuyện hợp hay gì thì còn phụ thuộc tư cách nữa, nhưng anh cảm thấy em hợp anh Hihi!
Bác ạ, bác bảo cái thằng ấy nhọn lưng gù nó hơn bác bốn tuổi nên iêm hỏi vậy,bác lại bẻ sang chỗ khác,kiếm được người hợp ắy à thì có mà làng blog bị vắng ngắt.
XóaVậy là nghĩ một đằng nói một nẻo hử Bác,biết thế để e bớt bệnh cả tin,cám ơn.
Hihi!
XóaEm hỏi thì anh trả lời , trả lời như anh gọi là láu cá! Chứ mà anh nói thế cũng đúng mà. Nếu cả tin là bệnh thì bệnh ấy khó chữa lắm , thôi chung sống chứ chẳng cần chữa đâu. Hihi!
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaThế là anh yêu đơn phương người ta rồi, tình đơn phương rất nhiều cảm xúc và luôn nhớ dai anh nhỉ, anh viết truyện đọc thích lắm, anh đừng giận thích hơn thơ anh ạ!
Trả lờiXóaÔi! là chuyện ngắn đấy chứ, thì ra là chém gió!
Anh cảm ơn em đã sang chơi ! Có một bạn đọc thì quý quá , lại đóng góp phê bình như em thì tuyệt đối tôn trọng. Anh bắt đầu quý em rồi chứ không giận đâu!
XóaCảm ơn!
À mà em mải với túc cầu sao lâu lắm nay mới thấy! Nhà em chẳng cho anh vào nữa à?
Xóa