Một bài Thơ đẹp, tôi gọi là đẹp vì tôi hiểu vậy ( Lời đẹp, Ý đẹp, và Truyền cảm). Có ba thứ này
trong một bài thơ thì người ta gọi là bài thơ hay, có hồn. Khi thi nhân cảm
hứng, tứ thơ tràn, hồn thơ láng. Có khi
bút không kịp ghi tứ thơ trên giấy, bây giờ viết bằng phím mà chậm như
tôi đây, thì nhiều…Rất nhiều lúc đã không kịp mổ cò, để giây phút đó qua
đi, không thể hoặc khó làm được bài đã
định. Sau cơn thi hứng thường thở phào và lúc này mới thong thả coi lại bài thơ
từ đầu, chỉnh những từ phô so với mạch điệu. Thường chỉ chỉnh sơ, cái cốt lõi,
cái khung, cái hồn của bài thơ thì không bao giờ thay đổi.
Người làm thơ phải có hứng thơ mới hay. Hứng tựa như cái sáo diều trong
không gian, một làn gió nhẹ thổi qua, đủ làm nó phát ra âm. Nó bén nhạy nên người ta mới có hứng thơ.
Ðể làm rõ cái hứng của Mưa tôi
thấy có một bài tứ tuyệt phá cách tôi gọi vậy vì tôi thấy cước vận, tôi thích
phải có vận, hợp vận. mà tôi đọc, rồi
tôi thuộc :
“em nhan sắc đâu cần chi lý lịch
nên cây si chẳng biết có man khai
lời yêu chắc không phải lời quỷ quyệt
nhoẻn môi cười thu mất nửa hồn ai”
nên cây si chẳng biết có man khai
lời yêu chắc không phải lời quỷ quyệt
nhoẻn môi cười thu mất nửa hồn ai”
12/2008 Thơ của Mưa
Tôi đặt mình vào vị trí của em, không phải
để làm thơ mà để cảm về bài thơ nhỏ này. Cái lối mượn cảnh tả tình chết người,
làm bao kẻ đọc thơ mà hồn lìa khỏi xác.
Nếu rảnh rang các bạn đọc bài thơ “NGHE ANH
HÁT LÝ NGÒ OM” Của Mưa em có đề là “Tặng người dưng” Tôi không ghen với người
dưng này mà tôi đoán chắc bây giờ và cả sau này “Người dưng” của em sẽ ghen với
tôi, vì chàng không thể yêu bài thơ này bằng tôi, Thật mà:
“NGHE ANH HÁT lý ngò om
(tặng người dưng)
nghe anh hát lý ngò om, chạnh lòng
em nhớ má
nhớ con cá rô đồng, nhớ mùa nước đỏ phù sa
nhớ khói lam xưa quyện mãi ánh chiều qua
ai múc nước rửa chân xao lòng con bìm bịp
nhớ con cá rô đồng, nhớ mùa nước đỏ phù sa
nhớ khói lam xưa quyện mãi ánh chiều qua
ai múc nước rửa chân xao lòng con bìm bịp
nghe tiếng xưng "bậu,
qua" mà thương nhau suốt kiếp
ngọt lòng như câu hát cọng ngò xưa
"thò tay mà bứt cọng ngò
thương em đứt ruột gỉả đò ngó lơ"
ngọt lòng như câu hát cọng ngò xưa
"thò tay mà bứt cọng ngò
thương em đứt ruột gỉả đò ngó lơ"
người dưng ơi
"sông sâu sào vắng khó dò"
ai muốn qua thăm bậu, ai sợ đò không đưa ?
"sông sâu sào vắng khó dò"
ai muốn qua thăm bậu, ai sợ đò không đưa ?
nghe anh hát lý ngò om, chạnh lòng
thương quê ngoại
vàm cây me, con sông nhỏ, tuổi thơ buồn
có ai ngồi xõa tóc bến trăng buông
hương quỳnh trắng rớt vào đêm hẹn hò ba, má
vàm cây me, con sông nhỏ, tuổi thơ buồn
có ai ngồi xõa tóc bến trăng buông
hương quỳnh trắng rớt vào đêm hẹn hò ba, má
nghe anh hát lý ngò om, sao mà nghe
thương quá
đừng dang tay bứt hết đám ngò xanh
để mỗi chiều em nấu một tô canh
nghe dịu ngọt cái mùi câu hát lý
đừng dang tay bứt hết đám ngò xanh
để mỗi chiều em nấu một tô canh
nghe dịu ngọt cái mùi câu hát lý
2/6/2008 – thơ của Mưa”
Khổ cho những câu thơ thế này lăn lóc, em thôi không viết lốc nữa và
dường như không nhìn đến trang đời này nữa.
Khổ cho những người đa cảm và dại dột như tôi , mải miết nhặt vàng rơi
mà không biết chủ của nó lăn lóc nơi nao.
Dạ Quỳnh! Thật tình tôi chẳng biết em là ai, em cũng chẳng nói cho tôi
biết tên em là như vậy. Tôi tự tìm đấy tự hiểu đấy. “Sao anh lại tìm em” Câu
hỏi này nếu có thì tôi soạn sẵn câu trả lời rồi đây. Em không hề yêu tôi, mến
tôi thậm chí không biết tôi là ai, còn tôi thì phải lòng em rồi.
Tôi chưa bình thơ bao giờ, thô thiển như tôi nhẽ không làm nổi việc ấy,
chỉ đọc không thôi thì tôi làm được. Tôi thích những câu của em, tôi cần thơ
em. Em hãy quay lại với thơ và blog đi
Mưa ơi, it nhất em cũng có tôi là bạn đọc.
Mưa ơi, quay lại với thơ
Trả lờiXóaĐể cho hòn sỏi thẫn thờ vì em
Tí tách những giọt mưa đêm
Cho hồn ấm lai dịu êm thi tình
Vần buông mà mắt lung linh
Phải lòng em, chỉ một mình anh đau....
Biết Mưa chưa được bao lâu
Trả lờiXóaThì em đóng lốc vắt câu nửa chừng
Thơ Mưa viết ở giữa rừng
Câu thơ sắc lẹm xem chừng dao cau
Mấy người hiểu được em đâu
Xa mưa thì nhớ gọi mau trở về.
Nhắc Mưa, Sỏi cứ ủ ê
XóaBởi day dứt nhớ, bởi mê thơ người
Mưa đang giăng mắc cuối trời
Gieo tình ai khóc những lời thương vay
Gọi thầm, Mưa hãy về đây
Anh nguyện theo gót, nâng tay cho nàng
Hiiiiiiiiiiiiii anh trai Sỏi đa cảm quá, ai cũng "phải lòng" thế này nên mới khổ.
Anh hay sa ngã lắm
Trả lờiXóaHơi thích là yêu ngay
Vậy nên thành thiếu thốn
Ở chay suốt cả ngày.
Em gọi mưa về đây
Thương anh em làm thế
Cứu rỗi người đa cảm
Nhớ chết ngay bây giờ!
Hihi!
Nơi blog này cũng có một nàng Mưa xứ Tây nguyên...Rồi nàng cũng lặng lẽ ra đi...
Trả lờiXóaNhưng chắc là không phải Mưa của Sỏi..
Đúng là không phải ''Mưa xứ Tây Nguyên'' không hiểu sao bạn Mưa lại bỏ blog. Thật ra thì Sỏi thấy thơ của bạn Mưa này thơ quá, rất thích Tâm ạ! Cảm ơn bạn thật nhiều!
Xóa