Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

05/01/15

EM LY HÔN


         Con Hải Liên kể chuyện rất có hào khí, nó đăng trên trang "Chuyện ngắn hay" theo kiểu mỗi trang là một ảnh. Anh đéo thích để vậy, anh mổ cò, tiện thể chấm phảy lại luôn. 

      Vợ chồng em ly hôn nhau cả chục lần rồi J
      Toàn em khởi xướng
      To còi mà, cứ cãi nhau phát là em gào:
      -    Ly hôn đi, tôi không muốn sống với anh nữa
Và thường thì lúc ấy lão chồng em đếch trả lời lại. Còn nếu trước mặt nhau mà nói câu ấy thì kiểu gì lão cũng vênh mặt:
      -    Cô viết đi tôi ký.
     Em có cả xấp đơn trong tủ, nghĩ sau này nếu có sa ngã, bỏ nhà theo trai, bị chồng bỏ thì cứ lôi cả sấp ấy ra nộp cho tiện. Nói vậy là em nghĩ chỉ khi em phản bội chồng thì mới có chuyện ly hôn thật.
Chứ còn lão có theo gái thì em cũng lôi về bằng được, xong hành hạ lão bằng cách khác. Dại gì ly hôn mình thiệt hiều thứ lắm hahaha.
Xong rồi đến đoạn lý do ly hôn em phang thế này: “Vì chồng tôi vũ phu hay đánh đập vợ con nên tôi không thể tiếp tục chung sống.”.
     Viết xong em đắc ý với lý do của mình, em kí roẹt roẹt, viết xong em đưa cho lão.
      -    Đấy ký đi! Lão đọc đến đoạn lý do, lão cáu J
      -    Lý do thế này để bố mày vào tù vì tội bạo lực gia đình à? Đéo ký ! Xong lão ném xuống đất, em nhặt lên hỏi ngu:
      -    Thế lý do gì thì không đi tù? Lão nằm nhếc miệng :
      -   Vì tôi bị điên nên không thể tiếp tục sống với chồng tôi được nữa.
      -   Viết đi rồi bố mày ký giờ im cho bố mày ngủ. J
     Em hậm hực cất cái đơn vào tủ rồi định bụng tìm cách viết lại, xong leo lên giường ngủ, hai đứa cứ lăn đi lăn lại, khó ngủ cái chạm vào nhau, quên mẹ cái chuyện viết lại đơn.
     Em dại trai, ly hôn xong kiểu gì lại phải kiếm thằng khác, lỡ nó vừa vũ phu vừa ngoại tình thì thành ra bỏ nỗi đau này rước nỗi đau khác lớn hơn à. Thế nên tư tưởng phải vững vàng; giữ không được thì chuyển sang hành xác chết thì thôi. Không ăn được thì đừng hòng con nào được ăn. Nhớ một lần cãi nhau to lắm trên điện thoại, SMS, cách mặt nên em rất khẳng khái:
     -   Ly hôn mẹ nó đi, sống thêm làm gì, tôi mệt mỏi lắm rồi… Ấn send phát nằm run J. Bụng nghĩ; Chết dở giờ lão OK phát thì xong, mãi chả thấy trả lời, cũng đành im lặng. Tận tối thấy lão nhắn: “Bình tĩnh chưa con điên”. Em tảng lờ nhưng mà mở cờ trong bụng…May quá!
     -  Ai điên, tôi đang rất tỉnh táo, anh cứ đợi đấy tôi viết đơn rồi!
     Lần khác cãi nhau to lắm, lão buột miệng cút em
     -    Cút về Thanh hóa cho nó khuất mắt
    Em cú:
     -   Đừng có thách nhau, bố mày cút luôn. Lần này em viết đơn rất sành sỏi, được luyện tập rồi mà. Xong em cuốn quần áo vào valy vừa gập vừa lẩm bẩm: “Anh tưởng anh quý báu lắm à, trong chán ngoài thèm nhá. Đừng tưởng mình cao giá. ngoài tôi ra đéo con nào chịu nổi anh đâu nhé.”
     Lão ngồi cầm điện thoại chơi games kiểu không quan tâm. Xong quần áo, em lôi con lợn tiết kiệm ra. Lão liếc thấy:
     -   Chỉ được mang quần áo thôi con lợn ấy để lại. Bin để lại, cút về một mình thôi.
Em bực mình ném con lợn rầm cái vỡ nát. Tiền rơi tung tóe. Em ngồi em đếm , đếm xong em lại lảm nhảm: “Mẹ kiếp sao được có chừng ây nhỉ, ngày nào cũng bỏ kia mà”.
    Lão dừng chơi hỏi:
      -   Được bao nhiêu?
      -   Tính ra phải gấp đôi chỗ này chứ, hay có trộm dùng nhíp gắp ra J
      -   Em điên à, nghĩ lại xem nào, lỗ bé tí này gắp sao được.
Em dạng chân ngồi đếm đi đếm lại.
      -   Cái thứ người chỉ thích tiền, thấy tiền là đừ người ra. Lão mỉa em - em quát:
      -   Im mồm để xem đủ về Thanh hóa sống không
      -   Đéo đủ đâu về chết đói con ạ J
Em ngẫm lúc, cả tiền trong lợn và trong tài khoản linh tính chả được là bao nhiêu. Em nhẽ bị thất thế, em thu gọn lại em bảo:
      -   Đợi bố mày dồn đủ tiền bố mày đi sau.
Lão lăn ra cười như điên
      -   Ừ đợi đấy mà đủ nhá, từ mai đéo cho tiền nữa là hết hahaJ
      Em cay cú nhìn lão cười hả hê, lại lục đục lôi quần áo ra lại cất cái đơn vào tủ J.
      Lần nữa đơn chỉn chu đủ cả hai chữ kí em đưa lão.
     -  Đấy đi nộp đi!
      Lão nghiêm túc cho vào cặp và đi làm. Em ở nhà hụt hẫng lắm! Chết mẹ thế là xong rồi. Nói với bố mẹ thế nào được đây. Thấp thỏm đợi đến tối lão về, em lục cặp xem còn đơn không, thấy đơn bị xé thành nhều mảnh, haha em hụt hơi quá xuýt chết nhưng vẫn gọi vào
      -   Sao nộp đơn chưa?
      -   Tòa bảo chữ xấu quá bắt viết lại nên xé đi rồi.
     Thế là xong JJ thi thoảng nhìn xấp đơn lại thấy buồn cười.

4 nhận xét: