Cũng là năm
hết tết cận kề, cách đây đúng một năm, đồng đội tôi năm xưa đã đón xuân trong
lo âu phập phồng. Tôi sẽ kể chuyện này về anh mà cóc sợ anh hằn học chỉ vì anh
là bạn đọc nhiều năm của tôi. Ý kiến viết chuyện về đồng đội lại là do chính
anh đề xuất. Chuyện không nhất thiết có thật nhưng nhân vật thì không nhất
thiết phải sai.
Ngày xưa bộ
đội ông cụ mặc quần đùi chứ không có quần sịp như bây giờ. Nên anh Cương không
quen dùng sịp,cũng chẳng thích vì bức bối chứ đek xông xênh như cái anh quần
đùi. Tính nết thoáng đãng mênh mang, đơn giản có thế đã thành thói quen. Cái
quần đùi, một phần quân trang của người lính mà cũng có biết bao giai thoại về
loại quân trang này. Bạn đừng tưởng bở tôi đã kể ngay về nó nha, nay tôi chỉ
dẫn dắt thôi.
Một hôm chị
Cương đi làm về thấy anh ngồi ngả lưng ngủ gật trên chiếc ghế xi măng ngoài góc
sân gần ngõ ra vào, bộ bàn ghế này kê ra cho mấy ông hàng xóm sang đánh cờ, Anh
Cương ngồi ngả ra ghế lại gác chân lên cái bàn gỗ cũ bị thọt chân kê bằng mấy
hòn gạch.
- Mặc quần rách mà ngồi thế à? Ngủ say đến nỗi
vợ gọi như quát mới giật mình ớ ớ.
- Cái gì đấy, khách…Khách nào đấy!
- Khách nào mà khách! Ông mặc cái quần rách lại
còn gác chân lên bàn ngủ trông kinh quá.
- Thế à, xem nào, thôi chết rách to quá. May
mà em nói chứ không lộ hàng thế xóm ngõ
trông thấy , chẹp chẹp! Họ biết thì xấu hổ chết mất.
Sau đại vụ hớ
hênh này chị Cương đi mua cho anh 5 cái xịp tàu, cùng cỡ. Chuyện đơn giản có
thế, nhưng lại không dừng ở đấy.
Ba ngày sau; Sáng
ra anh trên giường lăn xuống đất “bịch” cái, ngáp ngáp thối um cả nhà, xong rồi thì lật đật chạy vào nhà vệ sinh. Thường thì không có thói quen nhìn xuống, bởi cái khả năng điều chỉnh cự ly
và vận tốc thủy lưu của anh đã là kỹ năng thiên bẩm, là việc anh đã làm mấy
chục năm, thuần thục lắm rồi. Cũng giống như nghệ sĩ chơi đàn điêu luyện
ấy, họ chơi có cần thiết phải nhìn vào dây, vào phím nữa đâu.
Không hiểu sao như có linh tính mách bảo, Anh lại bất chợt nhìn xuống phía dưới và hoảng loạn. Cái chỗ quan trọng ấy của anh có màu đỏ tím, nó đậm ở đầu và đang lan rộng. Lạ thật sao không đau, đây là điều rất bất thường. Anh Cương lo lắng lắm, ăn không ngon ngủ không yên, tí lại kéo ra kiểm tra, theo dõi. Trong mấy ngày này, cứ mỗi ngày đậm hơn và lan rộng hơn.
Không thể chịu nổi, hoang mang, sợ hãi, anh quyết định đi khám bệnh. Anh tự đi khám mà không cần ai đưa đi, chỉ dặn chị là mình vào Viện da liễu.
Không hiểu sao như có linh tính mách bảo, Anh lại bất chợt nhìn xuống phía dưới và hoảng loạn. Cái chỗ quan trọng ấy của anh có màu đỏ tím, nó đậm ở đầu và đang lan rộng. Lạ thật sao không đau, đây là điều rất bất thường. Anh Cương lo lắng lắm, ăn không ngon ngủ không yên, tí lại kéo ra kiểm tra, theo dõi. Trong mấy ngày này, cứ mỗi ngày đậm hơn và lan rộng hơn.
Không thể chịu nổi, hoang mang, sợ hãi, anh quyết định đi khám bệnh. Anh tự đi khám mà không cần ai đưa đi, chỉ dặn chị là mình vào Viện da liễu.
Anh vào bệnh
viện da liễu. Hi vọng rằng với đội ngũ bác sĩ được đào tạo chuyên nghiệp, kết
hợp với máy móc và thiết bị y tế hiện đại thì tin cậy quá đi chớ. Thế nào
vào gặp ngay ông bạn bên kia đường vẫn thường sang ngõ nhà anh xem chơi cờ
tướng. Anh ta là trưởng khoa, may mắn thế cơ chứ. Sau một hồi xem xét, kiểm tra, bẻ qua
bẻ lại, bác sỹ nhìn vào màu sắc và cái sịp anh đang mặc, tay bác sĩ lắc đầu,
giọng ái ngại:
- Đây là loại bệnh có nguồn gốc từ gia cầm! Có lẽ loại vi rút mới được biến đổi ghen!
- Nghĩa là bệnh gì hả bác sĩ?
- Vẫn là cúm gia cầm, nhưng không còn là H5N1 nữa cũng không phải là H1N1, mà biến tướng thành H6N3 cũng có thể là KMnO4, loại này đời cao hơn, nguy hiểm hơn.
- Không thể thế được! Vô lý quá!
- Không vô lý đâu! Gà bị, vịt, ngan, ngỗng bị, đến đà điểu còn bị thì chẳng có lý do gì mà chim lại không thể bị.
Do đi khám bệnh theo chế độ bảo hiểm. tay BS này láu cá đến lỳ lợm anh ta kê cho anh Cương một mớ thuốc, hẹn 3 ngày sau nếu không đỡ thì quay lại để khoa hội chẩn, đề phòng không giữ nổi thì giải phẫu, cắt sớm chả có nó lan rộng, hối không kịp.
- Đây là loại bệnh có nguồn gốc từ gia cầm! Có lẽ loại vi rút mới được biến đổi ghen!
- Nghĩa là bệnh gì hả bác sĩ?
- Vẫn là cúm gia cầm, nhưng không còn là H5N1 nữa cũng không phải là H1N1, mà biến tướng thành H6N3 cũng có thể là KMnO4, loại này đời cao hơn, nguy hiểm hơn.
- Không thể thế được! Vô lý quá!
- Không vô lý đâu! Gà bị, vịt, ngan, ngỗng bị, đến đà điểu còn bị thì chẳng có lý do gì mà chim lại không thể bị.
Do đi khám bệnh theo chế độ bảo hiểm. tay BS này láu cá đến lỳ lợm anh ta kê cho anh Cương một mớ thuốc, hẹn 3 ngày sau nếu không đỡ thì quay lại để khoa hội chẩn, đề phòng không giữ nổi thì giải phẫu, cắt sớm chả có nó lan rộng, hối không kịp.
- Trời! Anh vừa nói sao, anh nói mổ hay cắt, có
lẽ nào lại thế được chứ(!)
- Vâng cắt, tùy anh và gia đình, nếu anh không
muốn chết, tôi khuyên nên cắt… cắt.
Cái từ cắt cứ
vang mãi vang mãi, hoang mang hoang mang.
Chị Cương đi làm ruột nóng như lửa đốt, bỏ về để vào xem
bệnh tình của anh ra sao. Tìm đến chỗ anh, là lúc anh đang chào Bác sỹ để ra
về. Tay Bác sỹ đề nghị anh cứ ra ngoài trước, hoặc cứ về trước để BS trao đổi
với người nhà Bệnh nhân một chút. Thấy việc BS có nhu cầu trao đổi riêng về
bệnh tình của anh với chị anh càng lo lắng…!
Chẳng biết
trao đổi gì mà khi ra về nét mặt chị Cương cứ tươi như hoa, lại còn vừa nói vừa
cười với anh.
- Em xin lỗi là tại em cả !
- Bệnh của anh thì do anh chứ sao lại tại em,
Mà anh ốm thế chẳng lo cho anh, xem ra em lại vui là thế nào? BS nói 3 ngày
không khỏi là người ta cắt đấy.
Là tại em BS
bảo thế, về nhà em nói… Hì hì em xin lỗi.
Hóa ra chị
tham rẻ, đã mua cho anh 20 K một lố 5 sịp Tàu màu tím thẫm có thể được nhuộm cẩu
thả bằng phẩm màu, hay thuốc tím có công thức hóa học như BS đã phán và màu từ
đó đã được truyền thêm ẩm ướt nhuộm tím ngắt cả "tâm hồn" anh. Chứ lấy đâu ra cái
thứ vi rút cúm gia cầm, chủng vi rút gì lại có tên “KMnO4”, đấy là Kali
Pemaganat công
thức hóa học của thuốc tím dùng để sát trùng. Thế mà nó hù anh bị cúm gia cầm, dọa cắt của anh, làm
anh lo vãi.
Sang thăm bạn và nghe bạn kể chuyện vui.'"Hóa ra chị tham rẻ, đã mua cho anh 20 K một lố 5 sịp Tàu màu tím thẫm có thể được nhuộm cẩu thả bằng phẩm màu, hay thuốc tím có công thức hóa học như BS đã phán và màu từ đó đã được truyền thêm ẩm ướt nhuộm tím ngắt cả "tâm hồn" anh. "
Trả lờiXóaTẩy chay hàng Tàu để không bị đầu độc; biết là vậy nhưng thật khó thực hiện bạn nhỉ vì có nhiều loại hàng VN không đủ đáp ứng người TD nên họ đành chấp nhân mua hàng kém chất lượng.
Chúc bạn cuối tuần vui nhiều nhé.
Thực ra thì hàng hóa Trung Quốc nhập vào Việt Nam chất lượng rất tồi. Người ta còn chứng minh được trẻ con mặc quần áo Trung Quốc ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của trí tuệ. Một vài tai nạn mà Sỏi kể ra chỉ cốt vui vui thôi Yến à. Khỏe và vui bạn thân yêu nhé!
XóaNếu người bạn láng giềng có tốt bụng bán cho ta hàng hoá tốt, biết đâu có ý đồ xấu vì thực tế từ ngàn xưa đến bây giờ, họ có tốt với ta bao giờ đâu. Dù sao, dưới mắt Yén, họ chỉ là kẻ xâm lược không đội trời chung.
XóaNhất trí với suy nghĩ của bạn, Bản chất của cuộc sống thật không dễ hiểu và định hướng. Cảm ơn bạn thật nhiều!
XóaAnh Sỏi à, dân hóa bọn tôi lại nghĩ khác cơ đấy. Này nhé: Pemanganat Kali (KMnO4) thường được dùng trong các phản ứng phân hủy để điều chế ô xy. Thế nên chị vợ tay này thương cái pín chồng trong tối tăm ngột ngạt khó thở mới mua cho chàng loại sịp này để tăng cường ô xy Mà tăng cường ô xy là các mao mạch lưu thông tốt nên nó rất dễ nở ra. Kết luận: Chị vợ này được và câu chuyện của anh rất hay.
Trả lờiXóaỒ! thì ra anh là dân HÓA HỌC, Sỏi đã múa rìu qua mắt thợ rồi, may mà nói ít đấy Hihi!
XóaĐúng ! Anh nói Sỏi chợt nhớ ngày xưa thày dayj hóa cũng nói như anh. Tức là điều chế OXY, Tuy nhiên không thấy nói tác dụng "liên ngành" Hóa - Sinh như anh, là là ( nở ra í) hihi!