Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

30/05/16

ĐA CẢM - ĐA TÌNH

        Nay tôi kể lại chuyện của chính mình. Tôi yêu rất nhiều, lại có thói quen bấm đốt ngón tay để tính thứ tự người tôi yêu. Hai bàn tay chỉ có 28 đốt, tuy nhiên tôi đã có đốt thứ 29. tất lẽ dĩ ngẫu là phải quay lại vòng hai... Tôi sát gái ...Không phải vậy, mà là gái sát tôi! 100% để lại dấu giày dép trên lưng tôi. Có người đá nhẹ nhưng cũng có người ''đá cho chết mẹ mày đi!''. Hihi nhưng mà tôi chả chết, vữn sống nhăn. Đây là một trong những đốt tay ấy.

         Với lý do là tôi có biểu hiện lú lẫn rồi, bây giờ tôi không kể, mai mốt tôi lẫn rồi ai kể cho con cháu nghe, chuyện tình đẹp thế cơ mà, sợ gì ai cười, cười hở mười cái răng, nhưng cũng có người còn 8 hay 9 cái, vì rụng đi một số răng hàm rồi. Ngày đó tôi đã có một tình yêu đẹp. Hai chúng tôi cùng xuất thân từ bờ ruộng. Đến thủ đô dùi mài kinh sử.
 
        Tôi đúng thời điểm ấy đang học năm thứ 3, hai mươi nhăm tuổi, đã qua 3 năm áo lính, người không cao, nhưng đua đòi tóc dài bằng vai và bấm lỗ khuyên tai…khét tiếng khắp KTX là một đại ca già lười học, uống rượu như trỹ, đánh lộn mỗi ngày và làm thơ vớ vẩn. Những cô gái cùng trường thì tránh xa tôi, còn những cậu nhóc cùng học đều gọi tôi bằng Anh Hai, bọn chúng coi tôi là đại diện cho một thứ luật pháp khá tùy tiện, nhiều người nghĩ đó là luật rừng. Mặc dù tôi cũng có chút chức sắc, là bí thư đoàn trường cơ đấy chứ chả phải cứt đâu.

        Em hai mươi mốt tuổi, học hơi bị giỏi, dáng người hơi nhỏ, mọi thứ hơi tròn trịa, da hơi trắng và hơi vui tính. Sao khi viết tôi lại dùng chữ ''hơi'' như vậy là hơi bị lạm dụng, mà chính tôi cũng không hiểu dùng nó để làm gì. Tôi không dám nói em xinh vì chắc chắn bạn bè tôi chúng sẽ ném đá.

        Em học sư phạm 1, Cái gen di truyền nhà em là phải sư phạm. Quen nhau một thời gian tôi biết được quanh em có rất nhiều chàng, họ cũng đẹp trai và học giỏi. Khổ nỗi chả đứa nào chịu đưa mồm ra cưa cẩm em, cái giống con gái nho nhỏ, tròn tròn là đanh đá kinh khủng, chúng nó sợ.

        Tôi quen em là do một thằng cùng lớp, thằng này khá nổi tiếng với gái, mà chủ yếu gái bên sư phạm. Em gái ruột của thằng này học cùng lớp với em. Hôm ấy buổi trưa, tôi vừa ngủ dậy thì thằng bé đến bên nói nhỏ với tôi, cái cách nói của ''kẻ trộm chia của''. Nó bảo

        -   Con em nó đến gọi nó về, phụ với mọi người làm thịt chó, nay thứ 7 anh không đi đâu, về nhà em luôn Anh Hai ơi!
         Những năm 8x của thế kỷ trước, mời đi ăn thịt chó, chẹp! Ngang với trưởng khoa hay hiệu trưởng hiệu phó rồi, có mắng cũng không nên từ chối. Hai chúng tôi đạp xe đèo nhau gần 5 cây số, nhà nó ở làng Láng Thượng. Vào nhà gặp mọi người ai cũng cười đón như đón Ô Ba Ma bây giờ. Con em gái thằng bạn cũng gọi tôi ''anh hai'', nó nói cũng rủ được con bạn người Hà Nam Ninh, nó đang đi mua thêm thức ăn về kia kìa. Anh hai Sỏi giật mình:

        - Anh cũng Hà Nam Ninh đây!
        Dứt câu, thì cô gái treo ở ghi đông xe đạp một túi đồ ăn, mua ở chợ về nàng đi ngang qua. Tôi buông lời trêu ghẹo

        -  Em có gì cho anh ăn với!
        Nói xong cũng là khi nhìn kỹ mặt cô gái. Tôi định thần và sẵn sàng đón nhận một cái nhăn mặt khó chịu thậm chí là trọn vẹn một cái lườm... Con gái thế kỷ 20 chúng nó như thế cả. Nhưng không, tôi lại nhận được cả một nụ cười. Trong cái văn cảnh ấy, nụ cười ấy, đúng như sét đánh, lóe lên, chói sáng cái phần hồn bơ lơ vì rượu của tôi. Ngay lúc ấy tôi đã linh cảm là nụ cười này thuộc sở hữu của mình.

        Qua hai anh em thằng đàn em này, tôi biết nhiều thông tin về em, trong đó có tên và số phòng của em ở KTX sư phạm, định bụng hôm nào sẽ ghé chơi…lần nữa mãi vẫn chưa có dịp.

        Duyên trời định nên  20/11 năm...ấy, tôi được mời đi giao lưu với ĐHSP1 (Chả là hai trường kết nghĩa với nhau) cái ngón của tôi là kể chuyện chém gió và đọc thơ, thơ tự nhào nặn mới kinh. Hôm ấy tôi đọc bài thơ vui, viết về nghề sư phạm. Thế nào mà lại nhận ngay được bó hoa đẹp và gọn chỉ có 7 bông hồng, tôi cũng chẳng biết đây là hoa tặng xã giao hay do một bạn yêu thơ tặng, thường thì nhận xong bỏ vào đâu đó, hôm ấy tôi lại cầm luôn về chỗ ngồi, bỏ đi thì tiếc bó hoa đẹp vì người hay làm thơ con cóc thì bao giờ cũng rất yêu hoa, mà cầm về thì chẳng biết làm gì. Thằng bạn đi cùng bất chợt sáng ý ''Sao không tặng em''.

        Rồi nó chỉ tay về phía em gái nó và nàng đang nhe răng, cười tươi hơn hớn. Buổi giao lưu còn chưa tàn tôi lẳng lặng cầm bó hoa lẩn mất, không ai lại trao giữa sân trường, tôi tự lần mò tìm phòng kí túc rồi tự mình cầm bó hoa lên phòng, trống ngực đập thịnh thịch, chân tay run như lần đầu tiên tôi bắn B41 vậy. Tôi thấy nực cười cho mình, ở Campot tôi đánh nhau hàng chục trận, suốt 3 năm trời cũng chưa bao giờ thấy hồi hộp như thế. May quá, đến phòng em là đúng nhẽ, em chưa kịp về nên không có trong phòng. Tôi gửi lại bó hoa và tờ giấy viết vội cái tên. 

         Tôi vốn người liều lĩnh, kiểu anh hùng con nhặng, sẵn sàng lao vào nồi canh vì không sợ chết. Sau khi làm vài chén liên xô cuốc lủi, ngày ấy thường gặp gỡ và uống rượu sex chứ làm chó gì có điều kiện như bây giờ, tôi đi học nhưng vẫn hưởng lương quân đội, đồng ra đồng vào cũng khá hơn tí chút so với mấy ông em bần nông đi học. Có tí men trong người tôi sừng sừng ra nhà sách gần đó mua một tấm thiệp. Cô bán hàng hỏi tôi muốn tặng em 20/10 phải không, tôi toét miệng cười thay cho câu trả lời. Tôi chọn một tấm thiệp nhỏ, tự tay đề bằng nét chữ rồng bay của mình, viết vào mặt sau mấy câu thơ tình. Cầm tấm thiệp đi bằng những bước chân của rượu, người làm thơ phải thế, ngất ngưởng đến KTX nơi em, chắc nhờ rượu tôi đã hết hồi hộp. Em nhận tấm thiệp với một nụ cười mãn ruột tăng xông và chúng tôi bắt đầu nói chuyện tới nửa đêm hôm đó.

        Cứ như vậy, đều đặn hằng đêm, sau khi đã làm vài cốc liên xô để “chống sợ hãi” với bạn bè, tôi lại ngất ngưởng đạp xe đi. Sau cái đận đọc thơ ở trường em, tôi đến thăm em thì thấy tất cả bọn con trai cùng khóa hay khác khóa với em đều ngoan ngoãn rút lui, nhường chỗ cho tôi và em, Không phải tôi tài hoa tỏa sáng, mà họ biết tôi ở chỗ cái dáng của một côn đồ làm thơ. Tôi thường mặc quân phục bludong để buông và đi một mình. Công bằng mà nói tôi có cái mác Bộ đội đi học và lại hay ti toe thơ phú uy tín chết mẹ đi được, nó là ảo, thật ra tôi như chim sổ lồng hoang dã và hư đốn. Học rất lười, rất ngại đến lớp, lại quen thân từ trưởng các khoa cho đến bác bảo vệ. Học hành chỉ cốt qua vạch vôi là đủ, ngày ấy một năm học mà tổng kết cuối năm trượt một môn rưỡi (một môn thi và một môn kiểm tra hết phần)là đúp. Dĩ nhiên tôi chẳng dại đến phải đúp lại, nhưng giá tôi chịu khó hơn thì mới phải nhẽ. Tôi chỉ thích bọn đàn em chúng có tiền và rủ ''anh hai'' đi quán.

         Đấy ! Tôi lại lan man rồi , đúng y như cái tình yêu của tôi. Không gặp thì không chịu được mà gặp thì ngu, chuyện nói với nhau cũng là những chuyện không đầu không cuối. Ròng rã hai tháng trời, mọi thứ vẫn dậm chân tại chỗ. Còn chưa cầm được tay em chứ nói gì hôn với hít!

        Cho đến tận một ngày gần cuối năm dương lịch. Cũng là ngày em đi thực tập lần cuối để về thi tốt nghiệp. Em hẹn gặp tôi để hỏi vài điều chẳng liên quan gì... Thế mới hay. Tôi thấy cần có chỗ ngồi nói chuyện thế là tôi mời em đi café. Mời mãi, còn đào sâu suy nghĩ tìm hết chiêu trò để năn nỉ, cuối cùng em cũng nhận lời. Hôm ấy em đã trao cho tôi nụ hôn đầu tiên. Khỏi phải nói là nó phê lộn ruột đến cỡ nào, tôi như một lãng tử đi mây về gió, tôi đi trên mây trong cả ngày hôm sau và nhiều hôm sau nữa.

       Kể từ hôm đó chúng tôi chính thức yêu nhau, những chàng trai theo đuổi em lặng lẽ rút binh, vì kẻ thắng cuộc quá đỗi hiếu chiến. Bạn bè em, Có thể nói tất cả bọn con trai sư phạm, tất cả đều dành cho tôi những lời xấu xa, cay độc nhất, họ mạt xát và buôn chuyện về tôi, dĩ nhiên là toàn chuyện xấu, chẳng hiểu sao em chỉ toàn cười. Thời đó chúng tôi nghèo quá, nghèo đến nỗi trong sạch, có những lúc hai đứa đi bên nhau bát phố, trong túi không còn một đồng bạc, nhưng em vẫn cười. Tôi đã nói với em, chúng ta có một điểm chung là rất nghèo, tôi chỉ cần thấy em cười, em cứ cười đi, chuyện gì tôi cũng vượt qua được.

        Tôi còn nói đùa
        -  Bây giờ nếu có thể được một điều ước nhỉ. Anh chỉ cần một điều thôi.
        Em hỏi tôi
        -  Sao cần ít thế, tôi nói là
        -   Tính anh thế anh không tham.
        -  Thế điều ước ấy của anh là gì?.
        -  Anh không cần bất kể thứ gì, chỉ cần một điều đó là anh có rất nhiều tiền. Em muốn gì, tôi sẽ làm. Chúng ta là những kẻ nghèo khổ, em muốn có nhà, Tiền đấy tôi mua nhà, em muốn có xe, tôi mua xe…
        Khi có tiền tôi làm được mọi thứ, chỉ để được nhìn thấy em cười, nhất là được nhận hai hàm răng trắng hằng ngày, vào mỗi buổi sáng sớm, trong suốt cuộc đời tôi. Nói xong tôi cười hắc hắc. Còn em có muốn phán xét hay chê tôi cũng không được. Em hoàn toàn mất điện.

        Sau đó, mãi về sau này nữa em ra trường thành cô giáo, tôi cũng ra trường và cũng đi dạy học. Nhà giáo của thế kỷ 20 nghèo lắm, tiền mua thuốc chữa ghẻ cũng còn phải đắn đo. Nhà thơ của lớp bấy giờ cũng ghẻ đầy người, tôi lại tuổi tuất nên cứ tự nhạo và gọi mình là thằng chó ghẻ.

        Người nghèo, lại bị ghẻ nữa,  nói thì liệu có ai nghe, cũng may tiền không có nhưng tôi còn có thơ. Rồi tôi viết tặng em cơ man là thơ, viết mọi lúc mọi nơi, trên bất cứ thứ gì, chỉ cần mực từ cái bút bi mà nó có thể viết ra được, nhiều đến nỗi tôi không thể nhớ hết, những bài thơ đầy ắp tình yêu, nỗi nhớ và tương lai.

       Cũng lấy làm lạ, mọi người lớn lên hàng ngày, những người không lớn được nữa thì già đi. Riêng mấy ông làm thơ vơ vẩn thì vẫn trẻ con, vẫn thích uống rượu, làm thơ và đi bụi. Nhưng đặc điểm nổi bật của mấy ông này là dại gái.

        Giờ đây ngồi đọc lại những câu thơ viết cho em, tình yêu của anh nó cứ chảy dài từ mắt qua gò má, rồi do cấu trúc của khuôn mặt mà nó đổ dồn cả vào mũi anh ... từng giọt từng giọt thảm thương. Giờ đây chỉ còn mình anh trong căn nhà tĩnh mịch. Cuộc sống buồn tẻ và hiu quạnh biết bao. Anh tua lại cái ngày xưa ấy mà kể lại. Giá anh quên được ngay đi thì tốt, nhưng từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.

        Bây giờ đã là cuối tháng 5, đầu tháng 6, đây là thời điểm mà nhẽ thường chúng tôi lấy đó làm ngày truyền thống gia đình. Thực ra chúng tôi chưa kịp hội đàm và đưa ra một quyết định động trời. Chúng tôi sẽ ký kết hợp tác song phương, vào tờ giấy nhỏ màu hoa đào.

         Tình đang đẹp, Bỗng tôi có quyết định Vào Thành phố HCM công tác. Bao nhiêu dự định còn nóng giãy , bỗng tôi bị xét đánh ngang tai. Em đi lấy chồng không rõ nguyên nhân. Chồng em một anh hiệu phó già cùng trường với bố mẹ em. Người ta hơn anh ở chỗ nào chứ. Chẳng qua người ta học giỏi hơn anh, gần gũi em hơn anh, có thể giầu hơn anh, và đẹp giai hơn anh một ít. Những tháng năm đói kém chỉ cần có vậy là đủ để người ta nhẫn tâm bỏ rơi hẳn một mối tình đẹp đầy thơ và tiếng cười. Người ta sẵn sàng tạo lý do để làm chảy máu ruột gan nhau, để lại vết thương lòng giờ đã thành sẹo.

        Thưa các bạn đừng bao giờ đổ lỗi cho hoàn cảnh. Bởi sự tác động của hoàn cảnh không có nghĩa lý gì khi tâm bạn vững vàng. Đừng bao giờ có suy nghĩ “người giàu vẫn cứ giàu, người đẹp đã đẹp từ trứng chui ra, mình nghèo thì dù cố lắm vẫn nghèo, mình xấu làm gì cũng xấu. Nhưng có một điều tôi xin nhắc lại là tôi đã yêu 29 người, cả ngót ba chục liễu yếu đào tơ ấy đều để lại dấu dép giày và cả guốc nữa trên lưng tôi. Đã có 28 lần tôi nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắt và trinh trắng với các em nhưng... Tôi mờ mờ nhận ra ngay từ lần đầu, cái hồi còn học cấp 3, rằng thì là hình như làm vậy hơi... ngu, nên tôi đã quyết định cầm cự sống thêm được ngày nào hay ngày đó! Đến giờ thì tôi đã đúng vì nếu tôi chết đến 28 lần thì chắc kiếp sau của tôi cũng đã bắt đầu từ tám hoánh rồi.

        Chào các bạn chúc các bạn ngủ ngày ngon giấc!
***

37 nhận xét:

  1. Chuyện thì đau,
    nhưng cho chị cười chút xíu...
    ai dủ em cứ đùa cả trên nỗi đau nhất,
    chị dành giờ để cười cái đã
    com sau cũng được mắc gì đâu
    Chị ít được cười kiểu nầy
    hiếm hoi lắm mới được lần nầy,
    cười trên nỗi đau của người,
    cũng thú vị đến chảy nước mắt...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào chị ! Cứ viết tự nhiên thôi chị , Chị cứ cười thoải mái, mục đích của em cũng là mua vui mà chị, Cách hành văn của em là thế!chắc chị đã đọc blog của em và chị hiểu. Nhưng em nói thật bây giờ em viết kém thoải mái , trước cứ nói bừa chả sao cả lị còn sảng khoái Hihi!

      Xóa
  2. Đây có thể là một câu chuyện bông phèng, nhưng cũng có thể là một nỗi đau của mất mát khi chia tay nhau được cất giấu dưới giọng văn nửa thực nửa hư nửa bi nửa hài, một cách tự trào rất tuyệt của anh Sỏi. Tôi vẫn thích giọng văn này của anh từ ngày xưa.
    Trong câu chuyện này nói một cách nghiêm túc thì dù bị tình phụ hay phụ tình thì đều là một nỗi đau như nhau cả. Khi chia tay, họ có cả một ngàn lẻ một lí do để biện minh. Tôi bao giờ cũng nhận phần thua và phần sai về mình để bảo rằng: "Mình là một thằng đàn ông hèn đã không giữ được người mình yêu và khi đã thương nhau rồi thì thương cả khi đã thành xưa cũ". Chính vì thế nên chưa có một người đàn bà nào đã đi qua đời tôi mà không quay trở về làm bạn với tôi.
    Con tim nó dũng cảm lắm, nó liều lắm bởi con tim luôn hướng tới tương lai. Chính vì thế khi yêu bằng tất cả con tim thì không cần bất cứ một chất phụ gia nào thì con tim cũng có đủ lý lẽ để vượt qua tất cả để nói lời yêu. Hiếm người đàn bà nào thấy tôi có hơi men khi gặp gỡ họ, nhất là các đối tác nữ trong công việc. Những ai yêu bằng trái tim thì kẻ đó không biết sợ và ai sống trong trái tim thì người đó không bao giờ chết. Vấn đề ở chỗ anh Sỏi với những "người đàn bà ấy" bây giờ có bạn bè thường xuyên thân thiết bên nhau như tôi với Hải với "Huệ trắng, với "người đàn bà khóc" MH hay không... ?. Nếu gần nhau thì anh cũng như tôi sẽ thấy rằng: Tình yêu cho dù có đau khổ đến bao nhiêu khi chia tay thì vẫn cứ là một ký ức đẹp tuyệt vời cho phút giây ta ngồi hổi tưởng. Và đôi khi ta thầm bảo: "Anh nhớ em ngay cả khi buồn nhất, cho dù chúng ta không phải hai nửa sinh ra để thuộc về nhau". Người yêu mình chưa chắc đã tuyệt vời, người mình yêu chưa chắc đã xinh nhất... nhưng ta vẫn yêu.. Tại sao vậy ?. Chỉ đơn giản: Đó chính là Tình yêu.
    Đôi lời của một kẻ ngu ngơ chưa biết yêu là gì. Cảm ơn anh qua ẻn này nhé. Lâu rồi mới lại thấy chất tự trào rất đậm trong bài viết này của anh.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trái tim nhé kỷ niệm xưa sâu nặng
      Xin hãy quên để quá khứ chôn vùi
      Bình minh đến mỗi ngày đều thật vui
      Cho ta khỏe nhận món quà cuộc sống

      Biển bao la và bầu trời lớn rộng
      Đâu có gì còn mãi với thời gian
      Ở quanh ta còn vô khối việc làm
      Có ích lợi lại vô cùng ‎‎‎‎ý nghĩa !

      Trái tim ơi xin nằm yên ngủ nghỉ
      Ngủ ngoan nào đừng quậy phá gì ta
      Ngày tháng trôi rồi tất cả sẽ qua
      Hãy trở dậy đón chào niềm vui mới

      Xóa
    2. Nhận xét của anh TTN rất nặng tính nhân văn

      Xóa
  3. Chào anh TTN!
    Chỉ anh mới có nhận xét như thế này với Sỏi. có những phỏng đoán như '"Đây có thể là một câu chuyện bông phèng" Đúng nó hàm nghĩa bông phèng , thật ra 90% cái nghĩa bông phèng ấy . Nhạo đời , nhạo mình cho vui anh ạ! Mà những Hải những Huệ, những MH của anh là chất liệu cho bao nhiêu bài thơ chắc các nàng ấy cũng là những bông hoa tuyệt vời phải không anh!

    Trả lờiXóa
  4. Cảm ơn Hồng Anh!
    Trong cảnh này mà em còn tức cảnh thành thơ được quả là tuyệt vời. Những lời thơ bình thản và giàu cảm xúc. Luôn mong em vui, khỏe !Lại đến hè rồi đấy em, Phượng lai nở và ve lại kêu râm ran ! Hihi!

    Trả lờiXóa
  5. mưa ghé đọc chuyện tình của chàng Lãng tử....
    hiiiiiiii Mỗi ng bước qua tuổi trẻ, có ít nhiều kỷ niệm đẹp về tình bn, TY anh nhỉ..

    khi yêu con tim bỗng dại khờ..
    ta thành thi sĩ... viết Tình thơ...


    mưa ghé thăm anh, chúc anh chiều vui ạ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cứ tưởng khi yêu
      Một mình anh ngu dai
      Chả nhẽ đời này
      Ai cũng chỉ như anh
      Mưa đến đi rồi
      Anh lại thấy trời xanh
      Ở trên đó
      Có câu thơ tình đề tặng.

      Hihi!

      Xóa
  6. Cuộc sống luốn có những món quà
    Dành tặng khi ta buồn khổ nhất
    Với những tình yêu thương chân thật
    Sẽ tồn tại mãi mãi với thời gian

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ nhỉ anh đoảng thế mà
      Em còm đấy là món quà rất thật
      Đem đến thương yêu nhiều nhất
      Tặng cho anh Chân chất rất Hồng Anh!

      Hihi! Thanh cù em nha!

      Xóa
  7. Bạn thật oanh liệt
    có tới 29 cuộc tình...
    trăng 30 cũng không lạ gì với bạn.
    Bạn nói tất tất cả đều để lại dấu vết trên lưng bạn
    làm mình nghĩ...
    chắc bạn quay lưng với người
    nên mọi thứ mới vỡ tan...
    Mà không tan vỡ sao được
    khi bạn nhắc đến những người yêu dấu của mình là
    "cái giống..."
    ai chịu cho được đây.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ha ha!
      Chị lập luận hay ra phết !
      Ai bảo quay lưng lại nhỉ
      Thường thì trong tình iêu người ta đá sau lưng,
      đến khi biết thì đã ăn đá rồi!
      Về câu chữ: ''cái giống''
      Khi đang iêu gọi thế là thiếu tôn trọng, ít văn
      Nhưng khi đã thành tình địch rồi thì gọi thế là nhẹ và nhạt !
      Hôm nay phán xét gứm quá đi!

      Xóa
    2. Vậy là chị đã nghe Sỏi cười
      phán xét vậy nhẹ hều có gứm gì đâu...

      Lạ quá,
      bài của Sỏi
      mới đọc chị không nhịn cười được
      với cái lối viết khinh khỉnh...

      Đọc lần nữa thấy tức
      cho đáng kiếp cái đời
      đếm tình mình trên đốt ngón tay.

      Giờ đọc mới thấy thương
      họ cứ giấu thật sâu cái đau
      trong nụ cười khẩy...

      Thời nào cũng vậy
      có những tình yêu đẹp ngọt ngào
      nắm tay dạo phố
      ly nước trà xanh cũng đủ ngọt
      tình yêu đâu cần gì, ngoài tình yêu...
      Thế mà bất ngờ
      chỉ một chút, một chút
      cũng đủ tan mối tình như thơ
      làm sao không nhớ được
      cái chết từ từ người ta đà khó nhận
      chết bất ngờ...nhớ mãi đến ngày sau.

      Những người đi qua đời
      đều lưu dấu,
      có thể xa vì không thể,
      những người ấy là bạn
      nhưng những người phụ tình
      thì làm sao là bạn được...phải không ?

      Xóa
    3. Chị nói đúng, quanh co làm gì chị nhỉ! Những kẻ bạc tình thì còn ai làm bạn với người ấy nữa chứ. Em thì rõ như ban ngày, yêu thì hôn, yêu hết mình, Yêu tận tụy nhưng phản bội, thôi yêu thì chửi , chết cũng không giả tạo rằng "anh chúc em hạnh phúc bên người yêu mới." Câu đó là câu đểu giả nhất , đừng nghĩ đó là lịch lãm văn + Minh . Em ghét giả tạo kiểu ấy!

      Xóa
  8. Ô hay...Thế mới lạ! Muốn quên nhưng lại nhớ...Nhớ một người...đã bỏ ta mà đi...!

    Trả lờiXóa
  9. 29 bóng hồng trên vai của Sỏi có nặng lắm không?
    Bao nhiêu mối tình là bấy nhiêu kỷ niệm, tha hồ mà viết thành những thiên tình sử lãng mạn, thơ mộng rồi.
    Khi nào in thành sách,ỏi nhớ cho bạn blog xem với nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không! chả nặng tí nào! Giờ quen rồi và cũng chẳng còn bóng dáng nào cả, nên cứ cười hihi! suốt cả ngày.
      Sỏi cũng có ý định nhặt khoảng 150 mẩu đã đăng Blog để ra sách Yến mua vài chục cuốn nha! Hihi!

      Xóa
    2. Thu -Yên nhận xét hay quá HA cũng có ý vậy

      Xóa
    3. Tưởng "ĐỘNG CƠ của bạn Sỏi" là in sách để khoe thành tích cưa chưa đổ 29 cô nàng và tặng bạn bè rút kinh nghiệm. Ai dè bạn lại kinh doanh à; bạn tặng thì đọc, bán không mua đâu nhé, hihi

      Xóa
    4. Bạn Yến sao khôn thế!
      Tặng thì chỉ được 1 thôi nhưng mua về thì mới được nhiều!
      Mà bạn bè thì mua ủng hộ đi , sách chưa in nhưng chắc là sẽ có tên thất tình! Hihi! Mua đi ủng hộ đi nha năn nỉ đấy!

      Xóa
    5. Hồng Anh ơi bạn Yến dìm hàng Sỏi thế mà em lại ủng hộ à, em ác lắm!

      Xóa
    6. Quả báo nhãn tiền là thế đấy Sỏi à. Bạn dìm hàng người ta thì có kẻ khác dìm hàng lại bạn.
      Nhất định không mua, chờ tặng hoặc đọc ké trên mạng thui; cho Sỏi 1 phen Ế hàng, hihi.
      Hôm qua thấy bạn có bài thơ Mưa Tháng 6, chưa kịp qua com, hôm nay bạn cất vào kho rồi sao?
      Tháng 6 SG mưa lai rai nên đỡ nóng 1 chút. Chỗ bạn mát chưa?

      Xóa
    7. Quả báo nhãn tiền là thế đấy Sỏi à. Bạn dìm hàng người ta thì có kẻ khác dìm hàng lại bạn.
      Nhất định không mua, chờ bạn tặng hoặc đọc ké trên mạng thui; cho Sỏi 1 phen Ế hàng, hihi.
      Hôm qua thấy bạn có bài thơ Mưa Tháng 6, chưa kịp qua com, hôm nay bạn cất vào kho rồi sao?
      Tháng 6 SG mưa lai rai nên đỡ nóng 1 chút. Chỗ bạn mát chưa?

      Xóa
    8. Hôm qua thấy bạn có bài thơ Mưa Tháng 6, tính hôm nay qua com mà bạn cất bài vào kho rồi sao?

      Xóa
    9. Đâu mà vẫn còn đó thôi! Mắt yến kém quá , chắc già rồi ...Há há!

      Xóa
    10. Không phải mắt kém mà là mạng nhập nhằng khi thấy khi không.
      2 mắt + kính 2 tròng thì làm sao kém được, hic.

      Xóa
  10. Ối ối, tiếp tục chuyện ngày xưa...
    ===
    Anh còn có những mối tình xưa để nhớ là còn ngon cơm rồi... hì hì hì...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Sỏi nghiệm thấy, chỉ có chuyện ngày xưa, thì kể mới được và mùi mẫn tý chút, còn chuyện giờ kể không được. HiHi gay go rất!

      Xóa
  11. Hôm nay mới biết anh Sỏi từng nặng tình nặng nghĩa với một nàng SPI, vào khoảng năm nào vậy anh? Vậy là anh suýt bén duyên với đồng nghiệp em đấy nhé! chắc là KTX ấy có tên A7?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi! Anh dìm duyên anh ở SP1 cho đến bây giờ đấy CN ạ!Cũng là Nàng ấy nhưng lúc thì anh cho lấy anh, lúc thì anh vu cho là đá anh, rồi một lúc nào đó buồn chân thì anh lại đá nàng. Năm ấy là năm 198x (x<3) Còn tên ký túc anh đã dấu em lại còn khui ra. Em đúng là con đẻ của SP1 đúng ko? Hihi!

      Xóa
  12. Chịu ảnh Sỏi. Cách dìm duyên của anh thật độc nhất vô nhị! Không biết đồng nghiệp của em có bao giờ biết mình bị dìm thế không nhỉ! Dân A7 thường mộng mơ lãng mạn,họ có sẵn đôi cánh thiên thần, dìm thế chứ dìm nữa vẫn không bao giờ chìm..hì hì!

    Trả lờiXóa
  13. Ô Không ! Là anh nói ''anh dìm duyên anh'' ở SP1 cơ mà. Hihi! Biết cả đấy CN ạ! nhưng cừi thôi biết làm sao, Anh luôn to mồm lấn át chả ai chen được Hihi!

    Trả lờiXóa
  14. Sỏi ơi
    ngoài trời đang mát
    mà nhà chị nóng tới 40 độ
    ai da...chị khiếp cái nóng nầy. (Chị Tím)

    Trả lờiXóa
  15. Hihi!
    Cứ ngỡ chỉ một mình em biết nóng!

    Trả lờiXóa
  16. 29 cuộc tình !
    Có thì muôn sự có
    Không thì tất cả không
    Có , không trăng đáy nước
    Đừng thắc mắc có , không
    T nhớ kg lầm la của thiền sư Từ Đạo Hạnh !
    T kg thắc mắc và cũng chẳng tin một nguoi như Sỏi co 29 cuộc tinh !
    Giac quan cua T mách bảo rằng những người hay tỏ ra phớt tỉnh và bất cần lai là nhung người đa cảm , và bởi vì biet mình đa cảm , de bị tồn thuong nên họ luôn tỏ ra khó gần !
    Thật sự thì họ cũng thuoc dang nguoi khó yêu !
    Kg phai ai cung yeu đuoc ! Ken ca chọn canh thi lay dau ra 29 , 30 ! ( T đang tập làm thay boi ! Xin dung chấp nhat nhe. Đa tạ ! )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói như Trang NGuyễn Sỏi hoàn toàn đồng ý!
      Thật ra mọi người đọc blog theo thói quen và cách nghĩ như lối mòn định sẵn.
      Thật ra Sỏi đã ghi ở dưới là entry này là Truyện ngắn . Mà đã là Truyện thì Có như không , không mà có! Trang cứ bói thoải mái , không có gì đâu! Hihi!

      Xóa