Khốn nạn nói thế là xong rồi, rét đến nỗi xã hội ngừng tất cả. Cơ mà nói cho công bằng chứ, ông giời có thay đổi cũng chẳng đáng kể gì, cái nguyên nhân dẫn đến sự quay quắt là chính do cái con người mà ra cả.
Giờ về quê thì tìm đâu ra bờ tre , lũy tre xanh như ngày xưa, nó chặt hết mẹ nó rồi. Đường ngõ nó bê tông hóa hết rồi, nó còn gọi đó là nông thôn mới. Ngày xưa cũng nắng nhưng quê hương nó được phơi nắng sẽ tỏa ra mùi ngai ngái đầy hơi nước mát rượi, bây giờ quê hương phơi nắng bằng bê tông, chói chang là đương nhiên, nóng chảy mỡ là đương nhiên.
Quê tôi cũng tình trạng xi măng hóa. Dù không thiếu đất như thành phố nhưng kiến trúc nhà ống vẫn phổ biến. Nhà ngang ba hoặc bốn mét sâu vài chục mét, xây bốn năm tầng, thiết kế tiểu tiết cầu kỳ. Mỗi tội 5 hay 3 tầng cũng chỉ một nhà vệ sinh. Bây giờ không còn cầu tõm như xưa, cái đầu ông nông dân tính toán tù túng bỏ mẹ.
Tôi lững thững giao du xóm thôn, nơi mà mấy chục năm trước nghịch lộn giời lộn đất, có chỗ nào mà không biết, không nhớ. Nhưng đến giờ thì chẳng còn dấu vết nào, thay vào những gốc ruối, gốc xoan là những quán cà phê. Bây giờ giai làng, kể cả giai làng bên vẫn hay ngồi với nhau mỗi sáng, mỗi trưa hay mỗi chiều, coi như là mỗi bất cứ khi nào.
Càng đi càng nhan nhản quán hàng, chỉ nói về quán cà phê thôi nhà quê cơ mà cũng chả kém gì thành phố, có khi còn oách hơn, đài các đáo để, tao nhã ra phết. Cũng wifi miễn phí, cũng máy lạnh, cũng cửa kính, cũng ghế mây, ghế nệm, nhưng có một cái khác là hơi nặng mùi cống rãnh, hay mùi phân gà phân lợn gì đó. Có những quán biển quảng cáo điện tử to lắm viết bằng tên tây hẳn hoi Cafe The Future nhưng vẫn mùi phân gà hay phân lợn không rõ ràng lắm. Hôm trước tôi đã vào quán này cũng mùi ấy. Hihi! vậy là mùi quá khứ còn giữ lại được. Hôm qua cũng mùi phân lợn, hôm nay cũng vẫn mùi ấy, chắc là tương lai cũng mùi ấy thôi.
Có nhẽ bây giờ là những ngày cuối của mùa hè, mùa mưa bão đây. Cơ mà chẳng hiểu thế nào cả tuần nay ông giời như phì đại tiền liệt tuyến, ông ấy bí đái, sấm chớp ùng oàng mây đen vần vũ, thế mà chỉ lộp bộp vài giọt rồi lại không mưa xuống nổi dăm phút. Kiểu tiểu tiện này càng khiến hiệu ứng xi măng hóa phát huy. Thỉnh thoảng lại mất điện vài tiếng đồng hồ , quê hương ơi ta hiểu thế nào là hầm hập và thế nào là ngột ngạt.
Mười một giờ đêm, không khí vẫn không dịu đi chút nào, trăng rằm sáng và có một vành vàng đỏ hay da cam nhỉ, xưa các cụ gọi trăng quầng là đây. Trăng quầng thì hạn trăng tán thì mưa. Kiểu này còn khó chịu lâu dài. Đêm, Đang đêm mà chẳng nghe thấy tiếng ếch nhái gì cả, thôi giờ quê hết ao chuôm nên ếch nhái chả còn ngồi đó mà uôm uôm. Mà xi măng cả thế này, xi măng không chừa một lỗ cho giun dế côn trùng. Làng quê ban đêm im lìm như nấm mồ nếu thỉnh thoảng không có vụ oánh nhau vì cờ bạc lô đề hay chồng vợ chửi nhau vì ghen tuông. Nhàn hạ, lại sẵn tiền đền bù đất nên sinh lắm tật, lô đề cá độ.
Mình thèm tiếng ếch , tiếng côn trùng quá, một đêm êm ả như ru nếu văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài ruộng và tiếng muỗi vo ve bay lượn bên tai. Thay những âm thanh truyền thống tự nhiên là những âm thanh công nghiệp. Đêm về khuya mấy cái xe máy rú ga inh ỏi, vèo vèo lạng lách từ con đường trong làng phóng ra. Xe nào cũng chở ba chở bốn, toàn nhãi ranh mới lớn, mắt xanh mỏ đỏ, vừa đánh võng vừa hú hét như một lũ tâm thần. Làng này, có mấy đứa học hết cấp 3 đâu, chỉ lớp 9 là nghỉ học, ăn chơi đua đòi. Con trai thì cờ bạc, lô đề, nghiện ngập, con gái thì trưng diện, đú đởn. Toàn những đứa mặt non choẹt, đã sớm lơi lả, yêu đương, rồi đi nạo thai như đi chợ. Bọn trẻ hư hỏng đã đành, người lớn cũng chẳng khá hơn. Từ ngày ruộng đất bán đi cho mấy khu công nghiệp, rồi giải tỏa làm đường. Người ta ôm một đống tiền về thì chả còn ai thiết tha đến lao động, làm ăn nữa. Tội quái gì phải bươn chải vất vả trong khi tiền có đầy hòm rồi. Cứ ngồi mà ăn chơi cho sướng! Của kho thì sắp hết nhưng cái nết lười, cái thói quen ăn không ngồi rỗi nó không chịu hết mà nó vẫn bám riết lấy người dân làng này, thành ra tiền dẫu chẳng còn nhiều mà vẫn chả thấy ai lo toan, tính toán cho cái sự mưu sinh.
Trên cái nơi tôi sinh ra, lớn lên và ra đi. Bố mẹ tôi và trước nữa là ông bà tôi đã sống và chết ở đó. Tôi và các em tôi là thế hệ kế tiếp. Chúng tôi bán xới cả, động viên mãi chẳng đứa nào muốn về vì ai cũng có cuộc sống và ổn định cả. Tôi lại là con lớn trong nhà, những thứ tiền nhân để lại chỉ là đất, thế thôi chỉ có đất.
- Sao mày không về quê mà ở? Gần 3000 mét vuông đất mày bỏ hoang, về mà vùng vẫy, ở đây chật chội bỏ mẹ. Một bạn già biết tôi và xui tôi như vậy, thế mà tôi nằm, tôi ngồi, tôi đi đủ hình thái suy nghĩ có nên về quê không(!?)
Quê hương là gì? Ai cũng tỏ ra cũng muốn thể hiện rằng mình hiểu quê hương. Nhưng thực ra xưa nay chưa có ai khái niệm nổi. Nhưng với một phong cách rất hồn hậu và đặc biệt, anh bạn nhà thơ Đỗ Trung Quân viết "quê hương là chùm khế ngọt". giản dị nhỉ, hồn nhiên như cô tiên nhưng vô tình Đỗ Trung Quân đã chạm tới cốt lõi vấn đề, hắn nói ra một chân lí. Khế là thứ quả ai cũng biết, nó cũng rất bình dân, rẻ tiền. Này! thật ra chẳng mấy ai ăn khế. Cái suy luận cứ khế là chua, có ăn thì cũng chỉ dè dặt nếm mút qua loa, cho dù biết chắc đó là khế ngọt (khế chua đéo ai ăn). Bạn Quân viết quê hương là chùm khế ngọt. Thôi bạn ạ ngọt hay chua cứ để cái quê hương đó đã.
Ai cũng ngại chẳng dám nói cái lý do tại sao không muốn về quê, nói ra sợ người ta chửi, người ta lên án là bạc tình bạc nghĩa với quê hương. Ôi dào!
Liệu liệu thế nào đi chứ, ngần ngừ mãi thì "mất quê" thật đấy!
Trả lờiXóaDVD khoái câu:
"Quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng"
Tuy lão, nhưng DVD vẫn thích thả...
Hi hi hi...
Quê hương luôn vẫy gọi nhưng chắc là kệ thôi. không còn đủ sức để gắn bó với quê nữa rồi. Chùm khế ngọt không còn nhiều hấp dẫn với mấy lão già rụng răng... Há há!
Xóa.Miền quê có đầy trái ngọt
Trả lờiXóaCó mẹ già luôn thánh thót chửi con
.Anh về quê xanh mướt hàng cau
Với mẹ già với xanh màu quê mới .
Tình quê một dạ sắc son
XóaLâu nay chẳng biết có còn nhớ không
Con đò nghếch đít chờ mong
Chắc là nó cũng mỏi mong mình về!
Anh về quê rồi à -Thăm cha mẹ và tiện thể thăm cô láng giềng nhé
Trả lờiXóaCảm ơn bạn, quê hương thì ai cũng nhớ đó là khi còn cha mẹ. Giờ các cô láng giềng bạn học năm xưa cũng dúm dó lắm rồi, người ta không còn gọi nhau mày tao nữa mà chỉ toàn gọi là bà...vân vân và mây mây ... Hihi ! Chán lắm!
Xóa.Tình quê dẫu có hao mòn
XóaVẫn một dạ sắc son nghĩa tình
.Còn đó những mộng bóng hình
Cha mẹ làng xóm phiêu linh mộng đời
Quê hương không thể cạn lời
XóaMồ tiên mả tổ một đời khắc ghi
Bây giờ răng rụng thôi thì
Cái chùm khế ấy làm gì được đâu.
Hihi!
.Còn đó cô bạn áo nâu
XóaThân thiết từ thủa trẻ trâu nô đùa
.Bây giờ vẫn còn bắt cua
Chờ anh về lại hơn thua ao đầm
Hihi!
XóaNGÀY XƯA MẶC ÁO NHUỘM NÂU
HỒN NHIÊN MỘT THUỞ TRẺ TRÂU VUI ĐÙA
CÙNG NHAU TÀU CHUỐI CHE MƯA
EM CÒN CHỜ ĐÓ NHƯ VỪA THẤY NHAU...!
Cảm ơn bạn hiền thật nhiều !
Hihi...Bài thơ phổ nhạc QUÊ HƯƠNG của nhà thơ ĐTQ hay tuyệt tác mà anh.
Trả lờiXóaBài TB của anh thật hay và dí dỏm diễn tả đúng mọi vấn đề của thời đại bây giờ vì về nhiều làng quê tìm đỏ mắt cũng ko thấy đc lũy tre xanh con đò nhỏ mộng mơ và cánh diều tuổi thơ của anh DVD đâu cả tiếc và đau lòng thật anh nhỉ
HN sang thăm chia sẻ với anh .
Chúc anh chiều cuối tuần thật vui nhé anh!
Anh cảm ơn em đã ghé chơi và có nhận xét về TB của anh, Anh cũng khen bài thơ Quê Hương của ĐTQ là hay đấy chứ, anh còn tán cái tuyệt tác ấy cơ mà Hihi!
XóaQuê anh như vậy đi lên
Trả lờiXóaMuốn đua thành thị ghi tên đàng hoàng
Nhưng mà cống rãnh để hoang
Như áo rất đẹp của nàng váy không
Há há!
XóaÁo đẹp lộng lẫy tươi hồng
Mà không có váy tồng ngồng quê tôi
Gọi nông thôn mới đó thôi
Đọc thơ anh cười đánh rơi bố hàm!
Há há ! Thanh cù bạn Kinh Hoang nhiều nha !
Quê tôi nuôi lợn nuôi gà
XóaChuồng nhiều khai thối ba ba khóc òa
Lâu ngày bữa nhậu nở hoa
Vì luồng gió độc hầm ga thở phào
Mùi thơm tổng hợp trộn nhào
Nín thở chúc tụng nhanh nào đổ zô
Ngày xưa là lũy tre xanh
XóaĐến hôm nay nó hóa thành bê tông
Thế mà tư tưởng nhà nông
Nhà quê hóa phố nó không đổi gì
Cho nên hôi hám thôi thì
Muôn năm vẫn thế có chi khác nhiều !
Hihi! Thanh cù bạn KH nhiều nhé!
Hi vọng dân trí càng cao
XóaChăm lo sức khỏe nhà nào cũng lo
Môi trường không khí là kho
Cuộc sống tươi đẹp ấm no vững bền
Cuộc sống cứ diễn tự nhiên
XóaNgười ta thì nghĩ có tiền là xong
Môi trường sống mà đi tong
Làm sao sống nổi tiền nong ích gì!
Cảm ơn bạn thật nhiều !
Thì ra chỗ anh ở không phải quê anh à?
Trả lờiXóaĐúng rồi ! Chỗ anh ở hiện cách quê nhà anh gần 20 km em ạ! Khỏe chưa em?
XóaDạ. Lại sắp khỏe đến nỗi đánh được anh nữa rồi. Hihi
XóaThế thì tốt, anh rất vui nếu được chịu đòn của Miss! Hihi!
XóaHihi
XóaNhớ anh ...
Sức khỏe và bệnh tật hiện nay thế nào rồi Miss?
XóaVết thương còn đau không?
Quý mến em!
Hihi...Ngày xưa thì...
Trả lờiXóaQuê hương có lũy tre xanh
Có con đò nhỏ yên lành mộng mơ
Hàng dừa nghiêng bóng đôi bờ
Cánh diều no gió nên thơ mỗi chiều
Những nàng thôn nữ đáng yêu
Lung linh dáng liễu yêu kiều đêm trăng
Cùng vui với bóng chị Hằng
Hát hò dưới ánh trăng rằm mộng mơ
Đâu rồi ký ức tuổi thơ
Văn minh đô thị tràn bờ về quê
Đổi thay chóng mặt thấy ghê
Nhà tường ngói mới tứ bề mọc lên
Lũy tre mất dạng mông mênh
Những nàng thôn nữ biến thành mắt xanh
Mỏ đỏ nơi chốn đô thành
Làm bao nhiêu chuyện hư danh kinh hoàng
Nhưng làm sao được lo toan
Mặc cho thế sự tan hoang mỗi ngày ...Hihi...
HN ghé thăm chia sẻ .
Chíc anh ngày mới tốt lành nhiều thương yêu & hp!
Cảm ơn em nhé Hằng Nga
XóaĐã không quản ngại sang nhà thăm anh
Quê giờ sạch bóng tre xanh
Con sông giờ nối hai thành cầu to
Qua sông cần quái gì đò
Cũng không tiếng gọi, tiếng hò đêm trăng
Quê anh buồn nhất chị Hằng
Đêm rằm cũng chẳng ai thăm hỏi gì
Người ta còn mải chi chi
Trai thì cờ bạc gái thì ca ve
Về quê giữa lúc nắng hè
Tiếng chim đâu hết chỉ nghe loa đài
Lại còn tục tĩu trong ngoài
Không tình không nghĩa không ai bận lòng
Chó mèo nuôi để thả rông
Chúng gầy xơ xác buồn trông thật buồn
Về quê giờ thấy sợ luôn
Tìm đâu được mái tóc suôn thuở nào
Tìm đâu tiếng ếch bờ ao
Tìm đâu áo trắng phơi bờ rào thưa
Cây gì che bóng nắng trưa
Từ chùm khế ngọt nay chua mất rồi.
Hihi! Những ngày cuối tuần vui em nhé!
Bây giờ quê chỉ trong mơ
Trả lờiXóaĐèn thành đô đỏ tỏ mờ về đêm
Còn đâu trăng sáng bên thềm
Kề vai chung giấc mộng thề vấn vương...
HN sang thăm
Chúc anh buổi sáng tốt lành thật vui nhé anh !
Em ơi trăng vẫn bên thềm
XóaỞ quê trai gái từng đêm hẹn hò
Chỉ người đi bị lỡ đò
Thầm vang trong dạ câu trò chuyện xưa
Bao nhiêu mới gọi là vừa
Quê hương khế ngọt, khế chua mặc lòng.
Cảm ơn em nhiều lắm !
.Ra anh ''bật quễ '' mất rồi
Trả lờiXóaQuê nhà phong cảnh thì thôi đã về
.Cô hàng xóm gái miền quê
Anh say sưa quá bỏ bê nơi này
Anh không bật rễ đâu mà
XóaChỉ vì đời sống bị ma nó đày
Cô láng giềng nhớ quắt quay
Nên anh đành lỡ ít ngày lo toan...!
Cảm ơn bạn hiền thật nhiều, luôn nghĩ đến các bạn thân yêu!
Hihi...
Trả lờiXóaAnh về quê thật là lâu
Năm mới sắp đến bên cầu mộng mơ
Một năm mới thật nên thơ
Ta cùng vui vẻ đón chờ nhé anh ...
Thật ra anh chẳng về quê
XóaMà vì cuộc sống nó chê anh già
Mười ngày nằm viện vừa ra
Lại thêm đôi mắt lòa nhòa tèm lem
Nhìn đời hối hả mà thèm
Nhìn lốc thấy có com men mà đành
Mong em thông cảm ngọt lành
Cùng bè bạn cuộc sống thành công nha!
Một năm nữa lại đáo gia
Anh em mình vẫn tặng quà bằng thơ...!
Hihi!
DVD mong anh Sỏi mau khỏe để còn đón năm mới 2019!
Trả lờiXóaNhưng mặc kệ ta có khỏe hay không thì năm mới cũng cứ đến, chả thèm đếm xỉa gì đến ta!
Đau thật!
Hi hi hi...
Há há!
XóaThỉnh thoảng có chút hờn dỗi lại thấy hay hay.
Đừng cố nghĩ sai nhé!
Lúc nào cũng dõi theo bạn bè cả nhé , có điều nhiều khi "lực bất tòng tâm" Cho nên bằng lòng vậy, cầm lòng vậy!
Hihi!
Chả biết anh Sỏi nghĩ thế nào,
XóaDVD chỉ ngậm ngùi với thời gian,
cứ xộc tới, ngang nhiên, sỗ sàng, tỉnh queo...
Đểu thật!
Có tức mấy đành cố chịu!
Thôi thì cũng thành lão làng,
cho con cháu nó lãng...
Hì hì hì...
Thời gian thật phũ phàng, Sỏi biết quỹ thời gian cho cuộc đời của mình chắc còn ngắn lắm, hơn 6 chục năm vô ích, chẳng nghĩa lý gì. Nhất là những năm tháng phía trước chẳng mấy sáng sủa. Biết làm sao được bây giờ. Thôi gác mọi sự lại thôi, tuy sống ảo nhưng mà vui thật.
XóaCảm ơn ĐVĐ thật nhiều.