Muốn vứt đi quá khứ đầy vất vả
Tìm cho mình chút nhàn nhã bình yên
Vứt luôn cả vướng bận với ưu phiền
Đời trói buộc không cho quyền lựa chọn
Quỹ thời gian chẳng biết còn mấy chốc
Mà mãi buồn với cuộc sống "giời ơi"
Hờn tủi thế dường như cũng đủ rồi
Về một thời đã xa xôi cũ nát
Muốn vứt đi lúm tiền đầy nước mắt
Hình ảnh này bao bất trắc trong tôi
Nên nhủ mình không ấp ủ nữa thôi
Về nụ hôn buồn lạnh môi rưng rức
Bấy lâu nay sống tựa vào ký ức
Bới yêu thương tàn lụi tự thuở nào
Viết nhớ thương bằng câu từ giông bão
Để nhận về những ảo não phôi pha
Giữa biển người và môi má bao la
Ta trằn trọc vào ra buồn thanh vắng
Thì đã chọn sống một mình thinh lặng
Chứ chẳng cần sửa chữa mảnh tình rơi
Viết cho người lần này nữa rồi thôi
Người mà tôi giấu tên trong nỗi nhớ
Không quên nổi nên vẫn hoài trăn trở
Ngàn câu thề tôi có vứt được đâu.
nếu biết rằng ta chẳng quên ..cứ nhớ
Trả lờiXóathì xin người cứ viết tiếp ..vần thơ
dẫu biết rằng tất cả chỉ là mơ...
để mãi đẹp -dẫu tình hoài dang dở...
ta nói rằng sẽ không yêu lần nữa ..
những nhớ nhung vứt gọn vào lãng quên
rồi chẳng buồn dẫu ngày hay là đêm
để con tim sẽ không còn dông bão....
nhưng nếu vậy sẽ phụ lòng người bảo:
"cứ viết đi- em là kẻ chung tình
dẫu mưa dầm hay một sớm bình minh...
thì vẫn cứ yêu.. thơ người viết đó"hiiiiiii
................
kệ anh giận ai không viết thì kệ anh !- không có thơ cho mọi người đọc là em giận anh đó hiiiiii
XóaNếu biết em – Kẻ duy nhất chung tình
Như mặt trời đúng hẹn mỗi bình minh
Thì anh sẽ làm thơ như lời hứa
Để tặng em như tặng má môi xinh
Chẳng tu hành nên dễ gì chay tịnh
Mỗi lúc buồn tìm em trong nỗi nhớ
Và bóng hình ẩn hiện những đêm mơ
Khổ tâm lắm khi thơ buồn lưu loát
Vẫn biết rằng gió nồm nam luôn mát
Nhưng nhớ nhung vẫn nóng rát trong tim
Thiếu yêu thương nên mải miết kiếm tìm
Như cái cách anh mò kim đáy bể
Anh cũng muốn ngọt ngào nhưng không thể
Giữ nổi mình thôi đành để thơ rơi.
Anh cảm ơn em thật nhiều anh luôn mong em vui khỏe hào sảng như Tây nguyên đại ngàn. @};- @};-
Quên sao được khi cuộc đời là thế
Trả lờiXóaKhi muốn quên thì lòng lại nhớ thêm
Bóng tình ai yêu mến ngọt môi mềm
Mãi trong ta khi hôn hoàng chợt tắt
Nhớ vòng tay nhớ nụ cười ánh mắt
Nhớ tiếng cười giọng nói ấm chiều rơi
Càng muốn quên lại càng nhớ tơi bời
Đời là thế có chi đâu mà lạ ...Hihihi...
HN sang thăm chia sẻ
Chúc anh chiều cuối thật vui nhé anh!
http://d4.violet.vn/uploads/blogs/739299/1d33031f88992860b7a43333ba68d473_500.gif
Em có hiểu lúc buồn cô đơn nhất
XóaNói quên nhau là lúc nhớ đầy thêm
Bởi lời yêu còn đọng ở môi mềm
Khi nói quên là nhớ thêm gay gắt
Có thể xa nhau như nụ cười ánh mắt
Nhưng bóng hình còn quặn thắt trong tim
Lúc nói quên là lúc nhớ nhấn chìm
“Quên sao được khi cuộc đời là thế”!
Cảm ơn em thật nhiều em nhé! @};- @};-
Cứ nhớ thôi!
Trả lờiXóa:))
Giai đoạn nghỉ ngơi chờ chết không có việc gì làm, có mỗi việc là nhớ thôi mà! Mấy năm nữa thì em cũng thế đó mà! Hihi! :))
XóaThăm Sỏi...
Trả lờiXóaVẫn còn viết...
vẫn còn nhớ...
thế là đã đủ...
Trời ơi Chị Tím !
XóaCả năm trời nay mới gặp lại.
Em cảm ơn chị đẫ không quên Sỏi!
@};- @};- @};- @};- @};- @};-
Chị vẫn thỉnh thoảng thăm Sỏi
Xóanhưng không hiểu sao không ghi đc cảm nhận
hôm qua thì được...
hihi...
chị còn sống...
Ngày xưa khi học lớp 12
Xóakhi nói đến "nhớ nhớ quên quên"
một thầy dạy Toán đã ghi vào sổ lưu bút
"Nhớ" có nghĩa là...nhớ không quên...
"Quên" có nghĩa là quên không nhớ...
Vậy thì tôi sẽ cố "nhớ" "quên"...
Như vậy ai cũng thấm được điều nầy
Người ơi...khi cố quên là khi càng nhớ thêm...
Lời của một ca khúc...
Mừng...vì như vậy chẳng bao giờ em có thể giã từ được thơ thất tình...hihi
Chị ơi em nghe lặng giữa lòng mình
XóaCó cái thứ đàn ông vu vơ khóc
Giọt lệ thơ chảy ngược vào tim óc
Có còn gì khi giông bão đi qua
Chỉ có nỗi buồn lặng lẽ xót xa
Đến cái cây cũng góa chồng góa vợ
Và trời mưa nỗi cô đơn òa vỡ
Suốt cuộc đời không duyên nợ nên chăng!
@};- @};- @};-
Chị còn sống là tốt rồi em cũng chỉ mong chị được vài chục năm nữa thôi... Hihi!
XóaTự nhiên thôi,
Xóachị cũng hay nghĩ đến Sỏi,
nghĩ đến cái ương ương...
làm nên nỗi cô đơn...
Nhưng mà thật sự
có ai không cô đơn trong cuộc đời nầy...
và cô đơn hình như cao cả...
là mảnh đất bao thi phẩm ra đời...
là nơi để mình khát khao một cõi khác...
Hihi...
Chừ chị 66...
chắc khoảng 30 năm nữa chị về bụi đất...
Hạnh phúc suốt đời khát lắm chị ơi
XóaNhưng có được là một điều không dễ
Quên quá khứ là việc làm không thể
Nên câu thơ nào cũng để nhớ thôi
Cái dở dở ương ương em biết rồi
Gạt nắng sang bên trưa hè xuống phố
Đom đóm bay theo dáng ai bóng đổ
Vẫn vui cười cho gió dỗ từng cơn
Rồi đêm về mong nhớ lại nhiều hơn
Cứ ương ương tự khổ mình mãi vậy .
Hihi! Em cảm ơn chị thật nhiều! @};- @};-
"Nếu biết rằng cố quên càng thêm nhớ
Trả lờiXóaNên dặn lòng thà cứ nhớ để quên"
.....
Trả cho nhau cuộc tình thế đủ chưa
Tháo gút thắt vết hằn tim rướm máu
Vết thương lòng do hai người tự tạo
Rồi loay hoay thổi đau xót nhớ, quên...
.
Anh trả cho người không dám nhắc tên
Một nửa níu - một nửa buông - trăn trở
Nửa đam mê - nửa kia thầm lo sợ
Ngàn câu thề khó giải thích vì sao?
.
Nửa muốn buông - muốn níu cứ chong chao
Bởi dòng chảy của thời gian khắc nghiệt
Đã chọn sống một mình chừ ai biết
Phút cuối cùng còn lý giải đuợc sao?
.....
Đã lâu rồi không còn những ước ao
XóaNắm tay ai dạo trời sao hồi hộp
Lối ngày xưa còn vấn vương dịu ngọt
Gió dịu dàng mà chua xót tim đau
Hẹn thề xưa như tình nghĩa trước sau
Trong sâu thẳm cắn xé lòng mất được
Cứ lơ ngơ giữa dòng đời xuôi ngược
Bụng dạ nào mà vui bước bên nhau
Nợ nhiều lắm chẳng dám nhắc tên đâu
Nếu lỡ miệng gọi là tim rớm máu
Lại đi tìm nghe những lời tim nói
Chọn cô đơn cho trót một đời sầu.
Hihi! @};- @};- @};-
Viết cho người lần này nữa rồi thôi
Trả lờiXóaNgười mà tôi giấu tên trong nỗi nhớ
Không quên nổi nên vẫn hoài trăn trở
Ngàn câu thề tôi có vứt được đâu.
Nặng tình quá anh Sỏi ơi. Vứt đi cho nhẹ, hi hi hi :) :)
Có vết thương dấu trong lòng mãi mãi
XóaKhông thể vứt bởi tháng ngày hoang lạnh
Nhớ như mưa biết bao giờ mới tạnh
Đành cầm lòng dẫu nặng chịu vậy thôi.
Chữ chân thành khó vứt lắm em ơi
Muốn tìm cách quăng quách đi cho nhẹ
Nhưng khổ nỗi chính tim mình san sẻ
Biết làm sao khi đơn độc giữa đời.
Cảm ơn tunrua nhiều nhiều! @};- @};-
Khi cố quên thì lòng càng nhớ thêm. Thôi kệ, cứ nhớ vậy. Cứ viết để mà nhớ, nhớ để mà viết cho nỗi buồn có thể tạm quên, Anh nhỉ.
Trả lờiXóaĐúng là như vậy em ạ, nhớ để mà buồn mà viết rồi viết để mà đọc mà nhớ...Cũng chỉ đơn giản thế thôi em ạ!
XóaCảm ơn em nhiều ! @};- @};-