Ngày
anh đi tìm vợ. Ngày ấy bây giờ còn văng vẳng bên tai. Vợ anh bây giờ là cô
gái thứ … Đốt cuối cùng của ngón tay út. Thứ mười bốn đấy, chỉ suýt nữa
ta phải sang bàn tay bên kia. Khó khăn, gian khổ, mới bắt đầu kể
thôi đã thấy khủng khiếp rồi. Mười ba cô phía trước, Khi thì mình chê họ, khi
thì họ chê mình, có khi cả hai bên chê nhau. Đêm hôm gặp nhau cãi nhau như kẻ
trộm chia của, khi cả hai đứa không chê nhau thì hai bên gia đình lại
phán xét. Không nói ra thì không ai nghe thấy, nói ra thành lắm nhời.
Mỗi
lần chia tay là một lần khóc đầy hai bát nước mắt (Mỗi mắt một bát). Khi ta bắt
đầu tán gái ở cái tuổi mười bảy, không có sừng trâu mà bẻ gãy. Ở cái tuổi
tiền mãn teen ấy, vừa ngu lại vừa hấp có khác đếch gì bọn choai choai bây giờ.
Đến mối tình thứ mười ba thì tuổi đã giữa“Băm” cứ thế đủ mười hai tháng cho một
mối tình, đều đặn. Cái cô thứ mười ba ưng quá! Nhà lại gần chợ! Giá trị thế chứ
“Nhất cận thị -Nhị cận giang” mà. Hai đứa hẹn gặp nhau ở cây đa góc
chợ mãi, hôm ấy anh tìm quyển lịch vạn niên, chọn ngày hoàng đạo hẳn hoi! Rồi
hẹn đến chơi nhà em đàng hoàng, ra mắt bố mẹ em cho tử tế. Muốn bắt được cọp
thì phải vào hang. Theo sự hướng dẫn của em, tối nay mon men đến chốn không
mời.
Thịt chó Khánh. Anh rất tự tin về kiến thức bình địa của mình. Hồ nghi! Đây quán thịt chó hay là nhà em! Định thần lại, thôi đúng mẹ nó rồi! Bảo sao khi ngồi bên em, ta thấy luôn phảng phất mùi mắm tôm, mùi sả. Anh cứ ngỡ nàng dùng sả tươi nấu nước gội đầu, tóc em khi nào cũng dài, mượt và trong như suối. Trời chiều đã lẫn vào đêm, Sương mù cuối thu đặc sánh như nhựa mận. Tối hẳn khách hết, quán khép hờ. Bỗng rầm rầm từ trong nhà lao ra, một con chó lai to lớn, vừa sủa vừa nhe hàm răng trắng nhởn, đằng đằng sát khí.
Anh hoảng hồn, quýnh lên, vớ được cái cán chổi tre; Đ.M mày, tao thách cả nhà mày đấy! Chó thì chửi cha mắng mẹ nó có biết gì đâu, cứ thế nó nhào vào. Đây là cuộc chiến sinh tử, giáp la cà. Thôi thì còn mày thì mất tao. Nghiến chặt hàm răng, anh đập thẳng cái cán chổi vào đầu con chó. Nó chỉ kêu được đúng một tiếng “Oắnnnng” rồi gục ngã. Anh nhìn lại tay mình kiểm chứng vừa gây nên tội ác! Không phải cái cán chổi mà bằng một đoạn tuýp nước bằng kẽm. Công cụ thường làm vũ khí tự vệ của ông chủ quán!
Thịt chó Khánh. Anh rất tự tin về kiến thức bình địa của mình. Hồ nghi! Đây quán thịt chó hay là nhà em! Định thần lại, thôi đúng mẹ nó rồi! Bảo sao khi ngồi bên em, ta thấy luôn phảng phất mùi mắm tôm, mùi sả. Anh cứ ngỡ nàng dùng sả tươi nấu nước gội đầu, tóc em khi nào cũng dài, mượt và trong như suối. Trời chiều đã lẫn vào đêm, Sương mù cuối thu đặc sánh như nhựa mận. Tối hẳn khách hết, quán khép hờ. Bỗng rầm rầm từ trong nhà lao ra, một con chó lai to lớn, vừa sủa vừa nhe hàm răng trắng nhởn, đằng đằng sát khí.
Anh hoảng hồn, quýnh lên, vớ được cái cán chổi tre; Đ.M mày, tao thách cả nhà mày đấy! Chó thì chửi cha mắng mẹ nó có biết gì đâu, cứ thế nó nhào vào. Đây là cuộc chiến sinh tử, giáp la cà. Thôi thì còn mày thì mất tao. Nghiến chặt hàm răng, anh đập thẳng cái cán chổi vào đầu con chó. Nó chỉ kêu được đúng một tiếng “Oắnnnng” rồi gục ngã. Anh nhìn lại tay mình kiểm chứng vừa gây nên tội ác! Không phải cái cán chổi mà bằng một đoạn tuýp nước bằng kẽm. Công cụ thường làm vũ khí tự vệ của ông chủ quán!
Còn
chưa hoàn hồn thì từ trong nhà, một người đàn ông trung niên mặc chiếc quần
shoor, Cởi trần, đầu trọc lao ra. Trước cảnh tượng này, ông đảo mắt hết nhìn
anh của các chú lại nhìn con chó. Chuyện gì đến sẽ đến, anh được mời vào
nhà, không phải ra mắt bố vợ tương lai, mà là để giải quyết vụ …Gây thiệt
hại về kinh tế cho gia đình. Từ trong căn buồng sâu thẳm, cô gái mang ra
ấm nước, bằng hai tay trịnh trọng. Chính là em! Con số 13 không bao giờ là may
mắn. Cho anh đặt ở đây dấu chấm cho mối tình này để bước sang đốt út cuối
cùng. Bây giờ mới đến con số 14, chỗ cần nói đây , ai chán đọc thì thôi ngang
vậy.
Tinh
thần anh đã bắt đầu hoang mang, không còn tặc lưỡi nói mấy câu cùn của những
thằng muộn vợ. Bây giờ không cần tìm hiểu, không cần đi thứ tự bước một bước
hai nữa, mà bụp luôn, gặp hỏi ngay, đồng ý cưới ngay. Không vô ích yêu
đương, hẹn hò làm gì.
Đời thằng đàn ông đứng đắn không lấy vợ thì còn gì là đứng đắn nữa. Ra đường mà liếc mắt, mà nhìn trộm, mà ngắm, mà tính toán cực nhanh. Cứ rảnh là ra đường đứng. Nhiều người thấy vậy cũng tỏ ra thông cảm cho anh vì: “Gái chưa chồng hay đi chợ - Trai chưa vợ hay đứng đường”. Dĩ nhiên anh của các chú là ai, anh cũng hiểu anh lắm chứ. Trước khi nói đến anh thì hãy nói đến vợ anh bây giờ đã.
Đời thằng đàn ông đứng đắn không lấy vợ thì còn gì là đứng đắn nữa. Ra đường mà liếc mắt, mà nhìn trộm, mà ngắm, mà tính toán cực nhanh. Cứ rảnh là ra đường đứng. Nhiều người thấy vậy cũng tỏ ra thông cảm cho anh vì: “Gái chưa chồng hay đi chợ - Trai chưa vợ hay đứng đường”. Dĩ nhiên anh của các chú là ai, anh cũng hiểu anh lắm chứ. Trước khi nói đến anh thì hãy nói đến vợ anh bây giờ đã.
Nàng
là một công chức hẳn hoi! Anh đang đứng đường, trên giời rơi một cô gái xe bị
thủng lốp, hết mẹ nó hơi. Anh ngờ rằng quê anh có nạn đinh tặc. Cái mặt
anh phơi nắng đã vênh. Nụ cười đã hơi méo nhưng anh ý thức được đây
là cơ hội ba mươi năm mới lại xuất hiện một lần. Vậy là cái nụ cười méo ấy nở
tung trên đôi môi dại dột. Một cuộc anh hùng cứu mỹ nhân bắt đầu như vậy…
Đấy chỉ có thế là bắt đầu một sổ hộ khẩu mới. Cái cách lấy vợ theo kiểu cướp đường
mới ngoạn mục. Khi sắp cưới bọn choai choai cố nhìn cho tỏ mặt vợ anh và chúng so sánh, rỉ tai nhau. Con bé cũng được đấy chứ, lão già thế mà may, tưởng chừng ế mẹ nó rồi, ai ngờ cái số của lão còn ngon. Cũng được đấy chứ nhỉ? Ngày xưa lão này chỉ toàn đánh bắt xa bờ, ngu bỏ mẹ, bỏ lỡ cả chục năm giời.
Đấy chỉ có thế là bắt đầu một sổ hộ khẩu mới. Cái cách lấy vợ theo kiểu cướp đường
mới ngoạn mục. Khi sắp cưới bọn choai choai cố nhìn cho tỏ mặt vợ anh và chúng so sánh, rỉ tai nhau. Con bé cũng được đấy chứ, lão già thế mà may, tưởng chừng ế mẹ nó rồi, ai ngờ cái số của lão còn ngon. Cũng được đấy chứ nhỉ? Ngày xưa lão này chỉ toàn đánh bắt xa bờ, ngu bỏ mẹ, bỏ lỡ cả chục năm giời.
Bạn
bè, người quen biết anh, chết nỗi nói ra thì chẳng nói lại cứ nói
vào, tác động đến anh lắm lắm, ấy là anh lựa theo ý mọi người đấy nhé, chứ không
phải anh nhắm mắt đưa chân đâu đấy!
Gặp gỡ không nghĩ
ngợi nhiều. Anh thửa cái bộ mặt nghiêm túc, hỏi nàng có lấy anh không. Cũng
cách hỏi thế bọn Tây nó gọi là cầu hôn đấy. Nàng không nói mà lấy từ
trong túi ngực, không biết là áo nàng có túi ngực không, đúng là lấy ra
từ ngực thật. Hành động ấy làm anh còn xúc động mãi. Một tờ giấy đã
gấp gọn dí vào tay anh, dặn hãy đọc cho kỹ. Gìơi ạ! dĩ nhiên
là đọc kỹ rồi, nhưng đọc xong anh bỗng hoá thân trọn vẹn thành một thằng
lưu manh 100%. Cái tờ giấy của nàng ghi hai chục cái gạch đầu dòng, cũng là hai
mươi cái tiêu chuẩn của một thằng đàn ông, bắt buộc phải có nếu muốn lấy nàng
làm vợ .
Ấy
vậy mà đối với anh của các chú, thì cứ như một cuộc thi, mà anh đã biết trước
đáp án … He He… Những tiêu chuẩn thế này các em thử soi mình vào xem có
xứng đáng không nhé!
-
Một người đàn ông đẹp trai, cao ráo (Rõ ràng không thể là một đàn bà đẹp trai)
Các em nhìn anh đây có đẹp, có cao không nào? Đẹp trai cao to là do gien
chứ, anh làm sao được. Người vừa thấp vừa xấu xấu là. Nhà anh nhiều đời được
đánh giá thành phần bần nông, cơm chẳng có mà ăn. Chỉ ăn khoai ăn sắn thì
làm gì có calxium cho xương nó phát triển.
- Có sự nghiệp thành đạt, giầu có ... Đấy cái tiêu chuẩn này khốn nạn nhất. Anh ghét nhất trò học tại chức, mà đã ghét thì không học nổi, vậy làm gì có cơ hội mà thành đạt, còn giàu có, nhớ lại lịch sử ngày xưa Vua Trần, Vua Lê chẳng chôn cất vàng bạc gì, gia đình chưa có ai đào được hũ vàng nào do lịch sử để lại.
- Có sự nghiệp thành đạt, giầu có ... Đấy cái tiêu chuẩn này khốn nạn nhất. Anh ghét nhất trò học tại chức, mà đã ghét thì không học nổi, vậy làm gì có cơ hội mà thành đạt, còn giàu có, nhớ lại lịch sử ngày xưa Vua Trần, Vua Lê chẳng chôn cất vàng bạc gì, gia đình chưa có ai đào được hũ vàng nào do lịch sử để lại.
-
Học nhiều biết rộng , có đủ kiến thức khoa học để bảo vệ gia đình và người thân
không bị lây nhiễm bệnh xã hội, không bị báo chí, TV nó đánh lừa...
- Lãng
mạn và hào hoa, nhưng chỉ riêng với vợ, không để lộ ra ngoài...!
- Khiêm
tốn nhã nhặn , thành đạt nhưng không ba hoa, khoe khoang trên giời dưới đất
...!
Đấy
mới chỉ năm tiêu chuẩn đầu tiên, anh đã không đạt tiêu chuẩn nào rồi,
ngoài ra còn có những gạch đầu dòng đến cả đời anh tập chung cao độ
mà cống hiến, chắc gì đã làm được như: “Phải có tình yêu mãnh liệt , bốc lửa.
Nhưng cũng đủ dịu dàng, thiết tha trong tình cảm để chăm bẵm, chiều vợ
... Biết nhường nhịn vợ những khi không bình thường về thần kinh, cáu bẳn bất ngờ...
Không nói nhiều , mỗi khi nói thì phải ba lần uốn lưỡi, để có ngôn ngữ bác học.
Hóm hỉnh, vui tươi. Hằng ngày có trách nhiệm, không được ngồi chơi để vợ
con làm lụng. Phải biết rượu bia khi cần nhưng không phải thường xuyên. Có thẩm
mỹ nghệ thuật, lối sống trong sạch , lành mạnh và tao nhã. Chí thú với gia đình
và thường xuyên góp ý về gu ăn mặc cho phụ nữ, biết săn sóc phụ nữ". Ôi
nào là phải có , phải thế này, thế kia...!
Đấy
các chú xem ! có hai mươi điều nhưng còn các khoản nữa chứ. Anh nói thật nếu vợ
anh có người chồng đủ hai mươi cái đức kia, thì có thừa điều kiện để đi
thi hoa hậu nái xề và chắc mười mươi là cướp không của người ta cái vương miện.
Mà các chú thử xem lại cho kỹ, thằng nào dám vỗ ngực ta đây có đủ các
tiêu chuẩn như trên, chứng minh đi anh mất không cho ngôi biệt thự gần hồ Tây
anh vừa mua của Nguyễn Đức Kiên! Nếu còn chê ít anh cộng thêm cho con Civic của
anh đã dùng hai mươi năm nay . Các chú đứa nào hội đủ các tiêu chuẩn kia thì
xem ra tài đức sánh ngang ông PuTin bên nước Rusia. Anh nói thật chỉ cần có
được 30 % thôi, thì bảo đảm các loại hoa hậu và á hậuVN, mới thi
vừa rồi sẽ theo không các chú để mong một suất bồ nhí. Chưa nói tới ba con ca
sỹ mới nổi như cứt trôi sông , chúng bám các chú như đỉa đói. Bấy giờ có gạt ra
không hết. Hò hét chửi rủa như hắt nước vào mặt các cô ấy về cái tội láo toét
đũa mốc còn chòi mâm son.
Đấy!
Tiêu chuẩn chọn chồng của vợ anh cao như thế. Thế mà anh vượt qua! bằng
chứng là anh đã làm chồng của vợ anh, sinh động đấy chứ. Anh có bản lĩnh không?
Nói thật anh chẳng có cái đêk gì ngoài cái thói lưu manh, cái này có tính gia truyền. các cụ nhà anh để lại. Ông nội anh ngày xưa cùng mấy ông hàng xóm cướp kho thóc của Nhật, lại cùng Việt Minh cướp luôn chính quyền của pháp. Có câu "Hổ phụ sinh hổ tử". Đến đời anh mang trang lý lịch chẳng biết gọi là hào hùng hay là lưu manh ấy để lo hạnh phúc của mình.
Nói thật anh chẳng có cái đêk gì ngoài cái thói lưu manh, cái này có tính gia truyền. các cụ nhà anh để lại. Ông nội anh ngày xưa cùng mấy ông hàng xóm cướp kho thóc của Nhật, lại cùng Việt Minh cướp luôn chính quyền của pháp. Có câu "Hổ phụ sinh hổ tử". Đến đời anh mang trang lý lịch chẳng biết gọi là hào hùng hay là lưu manh ấy để lo hạnh phúc của mình.
Anh Sỏi viết như lên đồng ý!
Trả lờiXóaNhư là tích cóp bao lâu để bây giờ được viết!
Chào em! đúng vậy nhiều hôm thức trắng hai đêm liền , chẳng ai bắt tội mình cả. hi hi hi!
XóaSỏi viết KHAHAN chẳng hiểu gì cả.KHAHAN ngu quá cơ
Trả lờiXóa