Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

15/11/15

DĨ NHIÊN HỌC TRÒ

PHẦN 1

       Khi yêu nhau thì ai chẳng mơ mộng, già hay trẻ cũng đều thế cả, nhưng đời thường mấy ai được giống như mơ. Ai cũng lương thiện và mong muốn tình yêu đi đến đích cuối cùng. Nhưng mọi chuyện cứ chệch mẹ mất, đâu như ý muốn. Thế rồi giả sử ta tuột tay làm hỏng hay đánh mất một món đồ quý giá, chẹp! Ông nào chẳng vào vai thạch sùng mà tặc lưỡi đôm đốp, thở dài thườn thượt, tiếc hùi hụi. Tình yêu cũng vậy càng trắc trở, càng sâu đậm khó phai, và khi đánh mất ta càng nuối tiếc. Còn chưa nói ''Con cá xảy là con cá to''. Kỷ niệm xưa luôn trong trái tim ta, để rồi day dứt, ân hận, giằng xé, xót xa, nuối tiếc khi chợt nghĩ về người xưa ấy.
       Mà cũng lấy làm lạ mỗi người ai cũng muốn mình là một nhà, thậm chí là một ri sọt lý luận, ai cũng có triết lý sống. Tôi cũng vậy, ngẫm nghĩ mãi cái câu ở đời không có gì là tuyệt đối, được cái này thì mất mẹ cái kia. Ông trời cho bạn nhan sắc thì không cho trí thông minh. Nói vậy không có nghĩa là tôi ngu đâu nha. Tôi thông minh ở tất cả mọi việc trừ việc học. Cứ đem tôi so sánh với mấy thằng cha bác học thì rõ. Bọn học giả chỉ toàn những lão già mặt mũi nhăn nheo, râu ria xồm xoàm, đầu nhét nhiều chữ đến không mọc được tóc. Nhẽ vậy mà cha nào cũng hói. Học hùng hục cả đời, giật được mấy cái giải Nâu Beo gì đó mà cứ nghe tên là tôi lại thèm ly Nâu đá (nhiều sữa). Cứ theo cái sự hiểu biết nông cạn của tôi, thì rất nhiều cha ế vợ, cá biệt có mấy tay chỉ số ai kiu (IQ) cao quá thành cột thu lôi và bị sét phang trúng, phát rồ hết mẹ, bọn này người ta gọi là bác học điên. ở quê tôi các bà gọi là thằng Ngộ chữ. Chuyện đời là rất bất công, đèo mẹ học ngu cũng chửi mà học giỏi quá cũng chửi.

       Tôi học thì không giỏi, nhưng ngon giai, cái này là người ta nói chứ không phải tôi tự sướng đâu nha. Tôi chẳng bao giờ tự nhận xét tào lao về bản thân như vậy, bởi vì, thì, là, mà, thật ra tôi soi gương suốt ngày mà chẳng thấy cái điểm nào đẹp đẽ. Nhiều lúc cũng hơi nghi ngờ về độ chân thành của những lời khen (!?) Tôi có cái tội là hay bỏ học, rất ngại đến lớp, chẳng hứng thú gì việc đến lớp. Ngồi nghe giảng bài cũng chẳng khác ngồi với ông bảo vệ, hóng các ông ấy tán chuyện là mấy. Thì học mà đâu có hiểu, hiểu chết liền, nếu hiểu được thì tôi lại tự đánh mất mình, tôi không phải là tôi nữa. Mà nói thật nếu đánh giá khách quan, Bấy giờ học kha khá chắc mỗi lớp được khoảng 3 hoặc 4 mạng. Hôm nay tôi thảnh thơi có thì giờ tôi sẽ kể theo cái cách ''rặng đa bà cụ'' các bác nào rảnh thì đọc chơi nha.

       Bố mẹ tôi lo lắng cho cái sự học của tôi, hai vị ấy tìm mánh lới để khích lệ kể cả thách đố tôi: ''Mày đỗ đại học tao bán nhà mua cho mày cái xe đạp để đi học''

       Thưa hai Kụ tôi đi guốc vào ruột hai Kụ. Nhẽ hai Kụ thừa biết tôi chẳng thể làm được điều đó nên mới mạnh mồm tuyên bố vậy. Chứ cỡ tôi mà đậu được đại học thì Phạm Tuân bay vào vũ trụ, chắc có thằng đi theo khoác bao tải bèo hoa dâu để nghiên cứu trong không gian rồi và cái công trình ấy không bị chìm nghỉm cho đến tận bây giờ. Mà cũng nói thật, tôi đậu đại học ông bà Bô thực hiện như lời hứa thì cả nhà các Kụ ra đường mà nhập bọn cái bang.

       Không biết với các bạn thì sao, chứ tôi cứ hôm nào bỏ học đi chơi là thời gian trôi vèo vèo, nhoằng cái là đến giờ tan trường. Còn những hôm ngồi trong lớp học thì sao thời gian chậm nghe rõ kim đồng hồ đánh tiếng một. Mà môn văn chết tiệt, môn tôi ghét nhất, nghe chả hiểu cái mẹ gì, lắc đầu ngao ngán nhìn qua cửa sổ xuống dưới, nơi mấy phòng học cũ. Nghe đâu sẽ phá đi để xây thư viện, nhưng chả hiểu sao mãi chẳng phá, thôi kiểu này lại dự án treo rồi. Tiếc thật, nếu treo thì tiếc thật. Không phải tiếc cái nhà khỉ gió đó làm đếch gì, mà là nếu xây thư viện thì có chỗ ngủ gật thư viện nào chả để cho bọn đọc sách ngủ gật. Nhắc đến ngủ gật bỗng thấy rà rẫm, buồn ngủ ghê gớm, lim dim đôi mắt tính … ngủ mẹ nó một giấc cho xong. Giật mình có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, Tôi mở bừng mắt như tên trộm vừa khoét ngạch xong, đang chui vào nhà thì bị bắt quả tang.

       - Em không thích học môn của tôi phải không? Nếu nó chán làm em buồn ngủ thì từ mai đến giờ của tôi em có thể ở nhà mà ngủ!

       Trong bụng nghĩ và định ''Vâng ạ Hihi em cảm ơn cô'' nhưng nói vậy thì mình chết chắc. Mụ tưởng tôi thích học cái môn củ chuối này lắm đấy. Khi chấm bài mụ bôi đầy mực đỏ ra bài của tôi vì lỗi chính tả, chả biết viết thế nào mới thành câu còn vẽ chuyện thích với chả ghét, văn với chả thơ.

       - Thưa cô em xin lỗi cô!

       - Thôi được rồi, bây giờ anh đi ra khỏi lớp hộ tôi…ra bể múc nước rửa mặt cho tỉnh.

       Nói tí về cái cô văn tính nết đồng bóng này, khi vui bà hiền khô dễ mến lắm, còn hôm nào bực mình nhìn mặt bà ghét rất. Tả sao cho chuẩn nhỉ, bà mà nhăn mặt gầm ghừ quát học sinh thì con Ky lai Ber giê nhà tôi nhìn thấy cũng tặc lưỡi “thôi dây dưa làm gì nó cắn cho thì khổ” …

       Tôi đành lững thững đi ra ngoài hành lang rửa mặt mà vẫn không sạch cái buồn ngủ.

       Vẫn cứ ngáp ngủ như ngáp nghiện, ngáp ngắn, ngáp dài, ngoác cả mồm mà vẫn chưa thấy hết tiết văn.

       Phải nói nay tôi cực xúi quẩy vừa ra ngoài lại gặp lão Bảo vệ, nhác thấy bóng tôi xuống lão lại lầm rầm sổ một thôi một hồi.

       - Thằng này mày lại trốn tiết rồi, học như mày thi cử làm sao được hả?

       Tôi cứ tự hỏi lão biết thừa tôi học hành dốt ra sao vậy mà lần nào cũng hỏi một câu có nội dung thừa. Thi cử thì sách vở đấy lấy ra mà chép khó khăn gì đâu. Mà mấy cái việc học lo cho mệt, về cơ bản đi học bây giờ đúp mới khó chứ lên lớp thì khó đek.

       Nhà trường nói chung, từng thày cô nói riêng không muốn mất thành tích đâu mà lo. Đã thế vào chỗ lão ăn điếu thuốc lào.

       -   Trốn đâu mà trốn, bị phạt đuổi khỏi lớp vì trót lơ mơ ngủ, đại ca cho em xin điếu thuốc.

       - Có thật thế không mày, tao tưởng bắt ngồi trong lớp mới là phạt mày , chí ít cũng đứng góc lớp chứ. Lão tay vặt thuốc cho tôi mà mồm thì hỏi đểu như bọn Công an hỏi tội phạm vậy.

       - Ê ê Huynh trưởng đang bực bội, không xiên đểu đâu nha.

       Lão đắc thắng cứ nhăn nhở cười, nhưng công nhận cứ nói chuyện với lão là buồn bực bay đâu hết. Ngồi với lão nhiều đâm ra nghiện lão mới chết.

       Thỉnh thoảng lão cao hứng còn ngửa cổ ngêu ngao vài câu Kiều ăn cắp ''Trải qua một cuộc phờ râu - Những điều trông thấy mà đau cỗ lòng'' nghe cũng não lòng kinh. Gọi lão cho đại ca ế hẳn chứ tuổi chắc cũng gần 30, chưa vợ, hắn từ bộ đội chuyển ngành sang thẳng đây. Hai huynh đệ làm ấm trà ngồi đàm đạo, chuyện ở đây chốn hàn lâm bỏ học này thì thượng vàng, hạ cám. Từ chuyện trên trời đại loại trong những đêm trăng thanh gió mát không biết Chú Cuội với Chị Hằng làm gì trên ấy nhỉ, liệu hai chị em có tức cảnh sinh tình không, đến những chuyện dưới biển đại loại Hải quân mình giả sử có  tầu ngầm ki lo. Nhưng làm thế đéo nào để thở bằng mũi khi tàu nó lặn một tháng nhỉ. Húng lên còn tranh luận là những đường lối chính sách mà bác Chường Chinh vạch ra liệu có ảnh hưởng đến chất lượng băng vệ sinh của chị em khi đưa vào sản xuất đại trà không? Đèo mẹ gọi là tranh luận chứ thực ra ngồi nghe lão Bảo vệ chém gió, một cách say sưa. Lão này có tật nói lúc hăng lên là phùn bọt mép, nay đúng lúc phùn bọt mép thì tiếng trống hết tiết vang lên cắt đứt mạch chém của hai huynh đệ.

       Tôi tương thêm điếu thuốc lào rồi tính chống tay đứng dậy thì hoa cà hoa cải ong bướm ở đâu bay kín rối cả mắt. Đấy thì ra sáng nay quên mẹ ăn sáng, bỏ mạng với thuốc lào và cái ấm trà rồi, Cái lão khốn thì cứ cười há há xua tay đuổi tôi vào lớp.

       Nhăn mặt bước lên đến cầu thang tầng 2 bỗng Rầm… đầu tôi cụng phải đầu đứa nào đó đau choáng váng.

       - Mắt mày để ở đâu nhỉ.

       Cái mồm tôi hút thuốc lào lấy đâu ra thơm tho để mà nhả ngọc phun châu. Tôi toan tính sẽ chửi cái đứa vừa đấu đầu với tôi nhưng khi nhìn xuống bỗng dừng hình. Tuy học dốt như chó nhưng tôi lại luôn tỏ ra chín chắn và nguy hiểm. Hôm qua nghe cô chủ nhiệm nói mai lớp mình sẽ có một bạn mới từ thành phố chuyển về. Chắc nó đây...

       - Xin lỗi ... Xin...Xin lỗi bạn... Mình vô ý quá và nở một nụ cười toe toét của cái hàm răng đẹp trai.

       Trời ơi! Ở đâu ra con bé trắng , có đôi má mịn thế này để làm nền cho hai cái lúm tiền trong sáng thế chứ. Những phần da thịt tiếp xúc trực tiếp với không khí như mặt, cổ, cánh tay đều trắng bóc, còn những chỗ khác quần áo che rồi. Mái tóc đen dày thẳng tắp buộc cao, cái cổ trắng ngần. Đây là lần đầu tiên tôi để ý đến hình thức của một người con gái kỹ như vậy.

       Tôi dám chắc chắn một trăm thằng con trai gặp bé, đều bị đứng hình như tôi. Thấy tôi hối lỗi cúi xuống nhặt dùm cặp sách thì bé e thẹn vừa đủ lúm tiền xoáy chìm nhân cách thằng học sinh cá biệt như tôi. Tôi thề là tôi không cận thị, cũng không phải người hành tinh khác...Lạy chúa đẹp thật!

       Tôi chỉ học dốt chứ không phải xấu trai, tự tin đoán có khi con bé cũng đang nghĩ về mình như mình đang nghĩ về nó! Này mà các bạn biết không, tán gái cũng có năng khiếu, bạn tôi có thằng ''Bách chiến bách thắng'' đấy, tôi đéo có năng khiếu ấy, nhưng gái đẹp thằng nào chả mê, có thằng nào đủ dũng cảm đứng lên nói "tao không mê gái" thì đèo mịe thằng đó là gay chắc đét. Ngồi suốt tiết cuối, chỉ ngậm bút chuyển từ ngắm cái dãy nhà cũ, sang ngắm con bé đối đầu đầy cảm xúc, cảm xúc cũng phòi ra đằng hậu môn um ủm.

       Nhà tôi nghèo rớt, tôi là thằng đẹp giai con nhà nghèo. Quanh năm đi nhờ xe đạp, thằng Đại cận là bạn thân nhất nên nó cũng là thằng có công đưa tôi đến trường nhiều nhất. Sau thành danh tôi sẽ trả ơn thằng bạn nối khố này đầu tiên. Thằng này hậu đậu, lanh chanh, mắt thì cận lòi, nó không phân biệt được người cách 10 mét trước mặt là đực hay cái. Nhưng lại là thằng lì lợm và luôn hết mình với bạn bè. Đúng câu "tình như thủ túc" mà bọn Tàu hay nói. Mặc dù nói thật là tôi cũng chưa hiểu cái câu đó nghĩa là gì.

       Vèo cái đã hết tuần, nay không chào cờ ... Hihi! Chắc thày hiệu trưởng bận đi ăn giỗ ở đâu đó... Dựng xe vào lán xe xong 2 thằng đi ra phòng bảo vệ làm bi thuốc lào tráng miệng rồi mới về lớp. Tới nơi thấy lão sư huynh đang chờ sẵn, phong cách của lão là lúc nào cũng sơ vin, cái bụng bia nhìn cũng ra dáng giám đốc lắm chứ. Mà không biết lương bảo vệ của lão được bao nhiêu mà thấy lão sống thoải mái, ăn nhậu ghê lắm. Có lúc tôi nghĩ lớn lên xin đi làm bảo vệ cũng đủ phong lưu mà chẳng chân lấm tay bùn.

       - Chào sư huynh.

       - Ừ! Mày làm ấm trà uống đi. Tao đi kiếm cái gì bỏ bụng rồi về ngay, chứ không có gì dằn bụng mà tương trà vào cồn ruột chết mẹ xong.

       - Bọn em đáo qua đại ca chứ nay không ngồi được. Nay kiểm tra địa ngay tiết đầu. Không đùa được với bề trên. Vừa trống vào thì hai thằng cũng vào lớp cô giáo địa đã chờ sẵn đang chép đề lên bảng. Gì chứ những môn chép, chép và chép này thì chẳng là cái đinh gì, thậm chí tôi luôn là người xong đầu tiên ấy chứ. Phải còn khoảng 15 phút nữa mới hết giờ, tay chống cằm mồm ngậm bút ngó xung quanh, thấy nhân dân lao động cần lao đang cắm cổ, hì hục chép mà thấy phục mình ghê gớm.

       Nhìn sang con bé Thủy vẫn đang loay hoay làm bài, hôm nay mặc chiếc áo thiên thanh mỏng ôm sát người với cái quần trắng ống côn, phải công nhận người đẹp nên mặc gì cũng thấy đẹp, Chả biết lúc không mặc gì có đẹp không(?). Tay tôi chống lên cằm rồi mắt cứ chằm chằm nhìn con bé. Tự dặn lòng mình không được suy nghĩ lung tung nữa nhưng mắt thì cứ nhìn chằm chằm như muốn ăn sống nuốt tươi nó. Bỗng nhiên Thủy quay xuống thì thầm với con Lan ngồi phía sau, mắt nó tròn xoe ngạc nhiên nhìn tôi trong khi cái mặt đần thối của tôi cũng lúng túng há hốc mồm, rơi cạch cái bút xuống bàn. Bốn mắt nhìn nhau chắc có tóe lửa vì tôi có cảm giác như mình bị sét đánh. Con bé đỏ mặt có vẻ e thẹn quay ngay lên. Thằng tôi xấu hổ tới mức nếu có cái lỗ nào ở đây tôi sẽ chui ngay xuống. Nhưng cái lỗ đó phải chui vừa cả người chứ chỉ chui vừa một số thứ trên người trong lớp thiếu gì. Cũng may đang trong giờ kiểm tra, đứa nào cũng cặm cụi chép, nên không phát hiện ra sự kiện vừa diễn ra. Dù trong hoàn cảnh nào tôi cũng nghĩ ra một câu hịch ...Nếu phải đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải dành cho được con bé này...

       Nộp bài kiểm tra xong tôi rủ thằng Đại cận ra đứng góc hành lang, nó bảo thèm điếu thuốc. Sư bố thằng nghiện. Hai thằng lại lững thững đi xuống nhà bảo vệ xin thuốc đại ca, đi qua lớp, con bé đó với con Lan đang đứng ở lan can cắn hạt bí ngô, trên tay còn cầm túi to nữa. Bọn con gái đúng là lũ chúa ăn quà vặt. Tôi nhìn thẳng vào cái bản mặt Thủy với ánh mắt hình viên đạn, nó cũng chả thua lườm tôi cũng bằng ánh mắt hình viên đạn nhưng đạn to hơn. Lục lọi cái bộ não chứa đủ thứ bên trong nhưng không tìm được lý do nào để con bé đó ghét tôi cả, phải chăng nó ghét tôi vì trong lớp, tôi nhìn trộm nó. Lý do này quá là vô lý, nhìn trộm không thể gọi đó là hành động ăn cắp được, tôi có chôm chỉa được gì đâu.

      Cuộc sống của tôi cứ lững lờ trôi như vậy. Hôm nào cũng có những tình yêu và cũng có những nghi ngờ. Bọn nhà văn nó nói cái giai đoạn có trang đời hấp nhã ấy, là giai đoạn đẹp nhất trên trận tuyến chống quân thù...Hihi!

       Tôi rất thích tán bé Thủy nhưng thấy con Thủy chơi thân với con Lan nên xui thằng Đại cận tán con Lan.

       - Mày cùng bàn với con Lan nó cũng xinh đấy chứ tán đê...! Không nhắc đến thì không sao nhắc đến tôi lại bắt đầu soi mói từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái qua phải, từ phải qua trái. Lan không quá xinh nhưng có cái nét gì đó rất duyên, tóc ngắn ngang vai, cũng chẳng quá cao nhưng da dẻ trắng trẻo, ngực trông cũng khá là đồ sộ, người không gầy dơ xương như mấy con ma-nơ-canh nhưng cũng không bụ bẫm mũm mĩm, nói chung là nhìn rất cân đối. Quả mông thì ôi thôi khỏi nói, đó là điểm tôi kết nhất trên người Lan. Các bạn thông cảm tôi dốt văn lắm (mà chính xác hơn là môn nào cũng dốt) nên miêu tả hơi dở. Tôi lại đành phải mượn tạm câu của các phụ lão :"Mông to dễ đẻ, gầm cao máy thoáng, háng rộng mình thon mông tròn vú nẩy" Tôi nghĩ sao nói với thằng Đại cận y xì vậy, chả hiểu sao nay phát tiết tôi nói văn xuôi mà cứ như gieo vần. Nó cười tít mẹ mắt.

       Hôm sau khi tan trường, thấy nhốn nháo chỗ ngã ba ngay qua cổng trường một đoạn bọn con gái chửi lộn tùm lum như mấy mẹ hàng cá, nhóm mấy con Thùy anh, Dung, Hương với nhóm con Lan và con Thủy. Cái trò đời GATO, lâu nay 3 con chảnh, kể chúng cũng xinh, lại chịu chơi nhất cái lớp, mẹ cái lớp tôi con gái chỉ toàn hổ báo và gấu, Ba con Thùy Anh , Hương và Dung giờ chắc bị thất thế nên hậm hực tìm cách gây sự. Ngồi nhìn "mỹ nhân đại chiến" mà thấy hay phết. Còn cầu mong đến đoạn gay cấn lao vào nhau xé quần xé áo nữa thì lại được bữa no mắt.

       Tôi nhìn thằng cận thấy hơi buồn chút xíu, tiếng chửi bới lúc một chói tai. Tất nhiên con Lan với con Thủy thất thế rõ ràng, làm sao có thể đọ lại mấy con chua ngoa, đanh đá kia. Nhưng không tôi đã nhầm. Hai bên lao vào đấm đá, cái khác là khi con gái đánh nhau thì chúng vừa đánh vừa chửi. Nhọc đéo thở được mà vẫn vừa chửi vừa đánh... Đứng xem một lúc tôi thấy ngượng và thương con Lan với con Thủy. Phụ nữ Việt Nam thì anh hùng thật nhưng anh hùng thì yếu hơn vẫn cứ thua. Tôi lao vào can, thấy vậy Đại cận cũng lao vào.

       - Các mẹ chửi nhau thôi còn được lại còn đánh nhau nữa . Điên rồi à!

       Cả lũ im phăng phắc đưa mắt về phía tôi, chỉ thiếu câu "Tôi nói đồng bào có nghe rõ không" nữa là giống như Kụ Hồ đang đọc bản tuyên ngôn độc lập.

       Các bạn làm đéo gì nghĩ đến một chân lý, là đàn bà đang chiến nhau, khi có một đẹp giai lớn tiếng can ngăn thì lập tức im bặt và giải tán tức thì... Hòa bình sẽ lập lại.

      Các bạn cũng đéo biết tôi lợi dụng can ngăn để nắm chặt tay con Thủy đẹp gái, giả vờ kéo ra. Nó đứng sát người tôi nên tôi có thể ngửi được một chút mùi con gái. Tôi rạo rực thật sự. Điều này chỉ tôi biết.

       Cái triết học ''Tọa sơn quan hổ đấu'' của bọn người Hán là rất hay. Sau đại chiến tôi và Đại cận cũng gần gũi con Thủy và con Lan.

       Mà cái ngày ấy, lớp đéo gì mà toàn là hổ báo gấu và cá sấu học thì nhàng nhàng như tôi và hơn tôi không đáng kể nhưng đánh nhau thì tởm rất. Đình chiến bốn chúng tôi về nhà Đại cận. Con Lan nói

       - May là có HS(Tên tôi viết tắt đấy) nhé, chửi không lại mấy con quỷ ấy.

       - Mà làm gì lại rỗi hơi đi chửi nhau với mấy con gấu đó ?

       - Tại con Thủy hậu đậu đi xô phải con Hương làm nó ngã, xin lỗi rồi mà nó cứ bắt phải quỳ xuống xin lỗi mới nghe (Tôi bỗng nhiên nhớ lại hôm đầu gặp con Thủy...không khéo nó cũng xô vào mình chứ chẳng chơi)… Lan ức quá nên chửi nhau với tụi nó.

       - Không ngờ Lan và Thủy cũng hàng cá phết nhỉ (?)

       - Cám  ơn H S!

       - Này Thủy tớ nhớ không nhầm thì đây là lần thứ hai tớ được người ta cám ơn nha ?

       Không còn cái bản mặt đáng ghét lườm nguýt tôi như mấy hôm vừa rồi nữa, mà thay vào đó là nụ cười rạng rỡ, tươi rói bằng hai cái núm đồng tiền bên. Lạy Chúa lòng lành, chắc Chúa cũng phải động lòng trước nụ cười thiên thần này! còn nếu không thấy xi-nhê gì thì Chúa là gay mẹ nó rồi … Nó đẹp đến bại não người nhìn nó. Mà chả hiểu sao nó đang cười mà lại lườm tôi được!

       - Này không biết HS đã làm sai điều gì mà Thủy lườm HS vậy?

       - Ghét thì … Lườm!

       - Sao lại ghét, phải có lý do gì?

       - Ghét … vì ghét. Nói đoạn Thủy chớp chớp mắt lè lưỡi, rất gian. Con gái khôn hơn con trai trong tình yêu rất nhiều!

       - Thôi tôi xin anh chị đừng tán nhau nữa, yêu nhau luôn đi cho xong. Con Lan bất ngờ nói xen vào. Tôi nhìn sang nó thấy tay thằng Đại đang bị nắm chặt trong tay nó.

      Cả 4 chúng tôi lại cười, Từ nay đã không còn ánh mắt hình viên đạn với tôi nữa. Trong lớp thỉng thoảng Lan và Thủy có viết giấy hay thì thầm qua lại, mỗi lần quay xuống lại bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn, vội vàng nhìn xem sau lưng có hở tí nào không rồi giơ nắm đấm dứ dứ về phía tôi, cái mũi thì chun lại nhìn rất nghịch. Cõi lòng nhẹ nhõm hẳn trước vẻ đẹp thánh thiện này. Tình yêu này có phong cách rất chi là pha lê!

       Là chuyện đấy nhưng lại có kiểu lấy tư liệu của lịch sử, hóa ra dáng dấp của hồi ký. Thôi phần này cũng dài rồi, tôi dừng mấy nữa rảnh sẽ tiếp phần 2 nha!

40 nhận xét:

  1. Rất hay! Nếu về Ninh Bình mà cứ thế này thì nên ở hẳn đó anh Sỏi ạ. Câu chuyện với đề tài tình yêu tuổi học trò với phong cách kể này rất cuốn hút! Chờ tiếp nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Nhật Thành Hồ đã động viên , Thì cũng chủ chương ở hẳn NB rồi!

      Xóa
  2. Cơn gió đầu mùa như tiếng khóc kêu
    Nơi trái tim còn chất đầy kỷ niệm
    Đang ngủ yên chợt giật mình tỉnh giấc
    Lại vẹn nguyên yêu dấu cũ ngày nào

    Anh trở về ngày tháng đã đi qua
    Trong ký ức nhạt nhòa em trong đó
    Chợt giật mình chỉ còn là hoa cỏ
    Gửi tình anh theo gió tới trời em

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trở về với những tháng năm xưa
      Ký ức cứ cồn lên chất chứa
      Nhớ nét hồn nhiên thèm tuổi trẻ
      Chẳng bao giờ trở lại ngày xưa.

      Xóa
  3. Kỷ niệm xa xưa?
    Hì hì hì...

    Trả lờiXóa
  4. Trời ơi. Bị đuổi khỏi lớp rửa mặt mà còn tinh thần ... xin điếu thuốc nữa kìa. Dã man quá Sỏi Ca uiiiiii

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hihi!
      Một đời học trò mà không bị đuổi học một vài lần thì (Thanh niên cờ đỏ quá), Họa hoằn cũng có một vài thằng như vậy nhưng đó là những thằng đần thúi... Hihi!

      Xóa
    2. Kể tiếp cái tình yêu có dáng dấp pha lê di anh Sỏi ui.
      Mà nói thiệt anh đừng buồn nghen, con gái ngoài đó chắc... dữ hơn trong này quá. Hì hì

      Xóa
    3. Em nói trúng rồi ! mà sao anh phải buồn nhể? chỉ toàn sư tử hổ báo cả thui. chẳng dễ gì cả ngàn năm nay ví chị em với sư tử Hà Đông mà!
      Em yên tâm không cần Pr đâu em! anh biết em hiền ngoan rùi Hihi! Chờ đấy nha!

      Xóa
  5. Xin một vé trở về tuổi đi Sỏi đi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm rồi mới thấy Tím tái xuất giang hồ!

      Xóa
  6. Mạng với chả mẹo ! Một tháng trả 285.000 ngàn mà cú cà giựt cà tang như vầy , nãy Comemnt dài ơi là dài bị mất hút con mẹ hàng lươn roài ... chán chán là , chắc là phải thay Mạng khác thôi !

    Chúc Sỏi buổi tối an lành nghen , chúc cho trong giấc ngủ của Sỏi mơ thấy Thím Cóc Salam nghen , nhớ chết đê được hí hí hí

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hê Hê!
      Lại cứ ngỡ bạn vàng quên mất Sỏi rồi, bạn vàng còn mải đi cúng để chữa ung thư mới ác liệt chứ, Cứ thế mà làm thì nay mai mấy cái viện ung bướu chó nó chữa bạn nhể nhể ...Há Há Há!
      Ngày nào ngủ cũng mơ thấy lão mắt một mí cười tít, Há há!

      Xóa
    2. Quả tang rùi nhá anh Salam. Thế này là bít âm mưu cưa đổ Sói Ca Ngôn Tình nhá.
      Anh chết với em. Tuyên chiến với anh mới đc. Há há

      Xóa
    3. Há Há !
      pede khọm của tui đấy ! Tám cứ phang cho lão tơi bời ra nha! Há há!

      Xóa
    4. Tám à ! Khi mô thấy em chụp hình nhìn cũng hoa cả mắt , đẹp ơi là đẹp , xinh ơ..i là xinh , duyên ơ..i là duyên thế mà không tán đổ Sỏi già .. thiệt là kém quá đê .. Salam chê . Kiểu này là không tán được quay sang đổ thừa đây ...nghi lắm
      Nói em nghe nè , Thím Cóc còn bị một ả Cóc già kìm kẹp dữ lắm , vì thế nhường Hòn Sỏi cho em và khuyến mãi thêm cho một thàng Sỏi con nữa ... chịu hôn ?

      Xóa
    5. Hè hè được đấy!

      Xóa
    6. Chả có cạnh tranh công bằng gì hết. hứ !

      Xóa
    7. Bạn ý xiên đểu đấy Có khi nào ạ! Hồi này bạn ý chuyển vùng hoạt động rồi Hihi!
      Chả cần phải tán , anh vẫn cứ đổ như thường hè hè!

      Xóa
  7. Anh già đời quá đấy Sỏi à. Đi học đã hút thuốc lào rồi, xưng hô thì như ông cụ non (Nhưng tuổi học trò thằng nào chả thế. Những thằng ngoan là những thằng bụt mọc hết). Bọn tôi cho đến tận bây giờ ít thằng hút thuốc lá lắm.. Nhưng anh hùng cứu mỹ nhân thì y chang Nguyễn tôi ngày xưa, ít nhất trên đầu cũng mấy vết sẹo. Chả thế con gái 10b nói chung và gái bạn học của QK NĐ là không đứa nào dám giật cặp hay trêu chọc đâu. Lớp 4 tôi đã phang nhau với các anh trên để bênh bạn gái lớp mình rồi.

    Chúc anh tuần mới nhiều niềm vui nhé anh. Tuần này tôi bận đón tiếp các bạn trong Nam ra Đại hội 20/11. Các mẹ ấy bây giờ mới lắm chiêu trò. Thứ năm tuần trước nhằm ngày mồng 1 đầu tháng các bà còn bắt tôi đi đặt cỗ chay ở Chùa Hòe Nhai cơ ạ. Trong khi đó mình thì người trần mắt thịt, không thịt cá, không rượu bia là không khoái rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Nguyễn nói Sỏi ''Cụ non'' Sỏi ngồi đọc lại thấy đúng vậy cũng hơi cụ non, mà thật ra đúng i xì vậy đấy anh, xưng hô rất là bỗ bã, kiểu trâu bò và lúc nước hihi! So cái nghịch của bọn Sỏi với QKNĐ nhà anh thì còn lâu mới so được, nhất là về chiêu trò và mức lì lợm nhưng chuyện nghịch học trò thì đâu cũng thế cả thôi, phải không ạ!
      Ngày mới giải phóng nhà quê nghèo lắm, bán cái nhà mấy sào đất không mua nổi cái xe đạp đâu anh nên nói vậy cứ như nhạo báng , ấy vậy mà thật thật là...
      Bên trên dốc Hàng Đậu có chùa Hòe Nhai lúc nào cũng đông đúc và vui, Thức ăn khu ấy cũng ngon vì Hòe Nhai và Hàng Bún luôn là nơi tìm đến của bợm nhậu Hà Thành. Sỏi cứ hình dung giờ anh ở Gia Lâm (Cầu Chương Dương) cơ, Luôn mong anh khỏe và sớm tối vui thú với bạn bè. Hôn anh và bạn bè của anh (Có cả Hải) nữa Hihi!

      Xóa
  8. Bỏ nghề thầy cúng roài ! Nhóc Sỏi hồi nhỏ cũng hư ghia ta , mới nứt mắt mà đã biết iu lại còn biết hút thuốc lào nữa chứ, thế là hư hơn Salam rồi . Thời mình sinh ra khổ quá nhưng cũng không ngăn được sức trẻ , vẫn vượt qua được hết . Hồi đó nghe tin ông Phạm Tuân mang bèo hoa dâu lên vũ trụ để nghiên cứu thấy phục lăn , nay nhắc lại thì thấy hài vãi ...chắc bữa nào Sỏi cũng vào vũ trụ một chuyến , biết nàm thao không , để nghiên cứu 2 Hòn Sỏi ở môi trường không trọng lượng thì nó như thế lào
    Hồi ấy chưa có băng vệ sinh như bi giờ đâu nghen , mỗi năm chị em được phân phối mấy mét vải mùng , cắt nhỏ ra để xài , xong rồi giặt sạch lần sau xài tiếp
    P / s : Ủa ! Thế Sỏi mất đời trai vì nhỏ Thuỷ à ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sỏi chỉ nghịch chứ không hư đâu, chuyện hút thuốc lào và bắt tóp thuốc lá là phình phường, bấy giờ ai chẳng thế, mà có thế mới là sành điệu he he! Bây giờ về già lại ngoan ngoãn quá tội Rượu ít trà ít thuốc không gái không. Mấy hôm có khi đắc đạo mất thôi!
      Hai hòn sỏi còn rất ngon do tiết kiệm lâu năm , bây giờ còn như của thanh niên...Hihi! kinh chưa? Hihi!

      Xóa
    2. Chưa chắc đâu anh Sỏi ơi,đồ có tốt đến mấy đi nữa,mà không dùng thường xuyên thì vẫn cứ bị hỏng đấy anh ạ.Theo em thì cũng nên bảo dưỡng định kỳ anh ạ.Hi......hi....

      Xóa
    3. Ô không ! Máy móc công nghiệp thì có thể như em nói, bảo dưỡng định kỳ là nguyên tắc. Nhưng cái này thì anh biết và làm chủ em ạ, 60 năm vẫn chạy tốt cứ như SONY vậy! Hihi!

      Xóa
  9. Be học trung học ở trường Gia Định , trong lớp chỉ có 6 thằng con trai thui , chúng hiền lắm toàn bị tụi Be bắt nạt ko hà . Ủa hồi đó mà đã có tàu ngầm Kilo rồi à ? B Sỏi xạo ghê lun á nhưng đọc vẫn hay

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thỉ ở đâu mà chẳng vậy bọn con gái luôn tìm cách tiêu diệt bọn con trai nhất là trong môi trường Âm Thịnh Dương Suy.
      Tàu Kilo lớp có từ sau chiến tranh thế giới thứ 2, Nước mình giờ mới có. Hihi! Thì chém gió mà lị!

      Xóa
    2. À,thì ra có tính bắt nạt người khác từ bé.Bây giờ lại thi thoảng nhớ nghề nên tính bắt nạt anh.

      Xóa
    3. Thì anh KM cứ coi như là chỗ cho em nó thí nghiệm thí điểm gì đó cũng được...Làm chuột bạch cho em nó thí nghiệm khoa học... cũng hay chứ hihi!

      Xóa
  10. Ngày còn đi học,em cũng nghịch lắm, và còn nghịch ngu nữa cơ.
    Ngày đó, khu vệ sinh còn có những bể chứa nước tiểu (dùng tưới rau).Mấy thằng chúng em,lấy vôi cục thả vào đó.Ôi,khi bể nước tiểu bị sôi lên,cả trường không một ai chịu được cả.Kết quả,phải mời bố,mẹ đến gặp Ban giám hiệu.Cả bọn nghĩ ra cách thuê mấy bà bán rau giả làm phụ huynh,bị phát hiện tiếp.Cuối cùng là bị một trận đòn nhớ đến tận giờ.
    Ngày đó,trường em còn có cái trần giả bằng cót ép.Ngày gần tết,chúng em mua pháo,gần hết giờ ra chơi thì lấy một mẩu hương thắp buộc vào chỗ ngòi pháo.Khi vào học được một lát,hương cháy đến chỗ ngòi pháo,thế là nổ ầm ĩ lên.Kết quả là,cũng lại bị kỷ luật cả một lũ.
    Bây giờ nghĩ lại thấy vẫn vui anh ạ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ối giời ôi chuyện cho vôi vào nước tiểu anh chứng kiến rồi. thật không tưởng tượng được chẳng có gì dậy và nặng mùi hơn thế nữa. Có thể nói điểm cho đạo đức học trò đạt tối đa luôn. Còn bị đánh tất nhiên rồi thế là sòng phẳng , có ngịch có chịu Hihi!
      Chuyện đốt pháo kiểu cháy chậm ấy thường thì buộc thêm que diêm nữa cho chắc ăn ...Hihi!

      Xóa
  11. Be Be một mình nên ko dám bắt nạt a KM đâu , vì ko có đồng minh. Hồi đi học zui lém , tụi con gái toàn tìm cớ để phạt tụi con trai, tuần nào cũng có khi thì bao cả lớp ăn chè , uống nước ngọt , sinh tố
    bi giờ mấy thằng ấy du học về ghê lém , ko bắt nạt đc chúng nữa đâu thỉnh thoảng gặp nhau nhắc chuyện cũ vui bà cố lun

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hồn nhiên vo tư nhất cũng là khi hạnh phúc nhất là lúc ta làm anh Học trò. Một đoạn đời đẹp như một bài thơ. Giai đoạn đẹp nhất có lẽ là 3 năm cuối cùng, những tháng năm (anh hùng rơm) của những chàng trai. cũng là những tháng năm (cong cớn me chua) của những cô gái. Sau này cơm áo gạo tiền và những lợi lộc sân si nó làm con người thành những con vật cấp cao không còn hồn nhiên và trong sáng nữa . những tiếng thở than''Bao giờ cho đến ngày xưa '' hay là cho tôi xin một vé đi tuổi thơ ơi'' cứ dằn lòng ai vãn, cứ xao xuyến bâng khuâng ... Nhưng quy luật của thời gian là một chiều, không bao giờ trở lại. Càng lớn tuổi thì cang nhiều những thuở ngày xưa BB nhỉ!

      Xóa
    2. Ô,thế thì là cậy đông để ăn hiếp ít,cậy khỏe bắt nạt yếu thôi à? Anh cứ nghĩ, em có bản lĩnh lắm cơ.Thế mà,.... còn.......còn dám hẹn gặp anh ở cái cầu...........cái cầu..........thôi chẳng nói nữa đâu,ngượng lắm.Hi.........hi............

      Xóa
    3. Hihi!
      Chắc bị dụ đến cầu Rạch chim chứ gì? Gứm giả đó lịch sự vứi nhau!

      Xóa
  12. Thế ngày mai là 20/11 thầy giáo Sỏi có học sinh nào tặng hoa chưa ? Thế thích tặng hoa giề , hoa Thúi Địt hay hoa Cứt Lợn để còn biết mà gủi " Điện hoa " ra Ninh Bình ? ... he he

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn đã nhớ và quan tâm. Đúng mai là đại lễ tôn sư trọng đạo. Nhưng khốn khổ đại lễ này chỉ có ý nghĩa với cấp học phổ thông, Ngày trước chỉ thấy có lọ hoa để trên bàn GV chứ có gì hơn đâu. Giờ Sỏi mất dạy cả chục năm nay rồi. Giờ mà được nắm lá cây thúi địt mà ăn với thịt chó cũng ân huệ lắm rùi chứ nói gì đến hoa Mơ! Thanh cù ông bạn vàng nha! Hic hic!

      Xóa
    2. Vì sao anh "mất" dạy???

      Xóa
    3. Anh nghỉ hưu mà!

      Xóa