Bây giờ ho nhiều hơn
im lặng cũng nhiều hơn,
Ngại ngùng, phân vân, đa sầu, đa cảm
Tháng ngày lặng trôi
những câu chuyện của riêng tôi - riêng lắm
Mơ hồ về những xa xăm
thấy trống rỗng ở một nơi nào đó
Đặt câu theo cách chơi vơi
Viết gì về đôi chân nay mỏi mệt rã rời
Tóc trên đầu
***
Trí tưởng tượng của tôi là rất kém
Máu trong tim như dòng nước sông trôi
Chẳng biết mình
đang sống đục hay trong
Đôi bờ vẫn cứ long đong lở bồi
Ước thề chia sẻ đầy vơi
Ái ân tình nghĩa
rã rời từ lâu
Đời tôi cái kiếp con sâu
Tìm quên lãng
men rượu sầu làm ngơ
Tro trấu nào
trang điểm những bài thơ
Ví von về một thời yêu dấu
Cái đẹp nào
nửa loài người ngộ nhận
Lỡ khen nhau
giờ thối lưỡi mất rồi
Bóng ta đổ chẳng phải vì gió thổi
Vì “ngáo” thơ nghiêng ngả đấy thôi
Ta sợ lắm những khi nhàn rỗi
Thảnh thơi đánh cái cô đơn (!)
Để mông đau rát
cái “tôi” tìm về
Mang trả tình nhân
nỗi đam mê
Trả lại đất
tám mươi cân cát bụi
Những ước mơ
nát tan... úa nhàu... vụn vỡ
Cõi đi về vấp chân vào trắc trở
Bấy lâu nay trong khuôn kiếp đọa đày
Gặm nhấm đắng cay tủi hận
Đêm ngồi âm thầm tự vấn
Mãi chẳng hiểu chỗ nào đã sai
Để ông trời
cũng buông lơi sắc trắng
Trí tưởng tượng của tôi
bây giờ kém lắm
Đoán mặt người sau tấm khẩu trang
Chẳng nhận ra ai
Tất cả họ cùng nhau đeo mặt nạ
Biết đâu đấy trong drama
có con gà đang ngồi bên con cáo
Và rồi
Chẳng mặc áo cà sa mà đi cùng bụt
Không mặc áo giấy vẫn đồng hành với ma
Nghĩ đến yêu đương mà sợ nổi da gà ...
Trí tưởng tượng của tôi
bây giờ kém lắm
Đoán mặt người sau tấm khẩu trang
Chẳng nhận ra ai
Tất cả họ cùng nhau đeo mặt nạ
Biết đâu đấy trong drama
có con gà đang ngồi bên con cáo
Và rồi
Chẳng mặc áo cà sa mà đi cùng bụt
Không mặc áo giấy vẫn đồng hành với ma
Nghĩ đến yêu đương mà sợ nổi da gà ...
***
Trí tưởng tượng của tôi là rất kém
Máu trong tim như dòng nước sông trôi
Chẳng biết mình
đang sống đục hay trong
Đôi bờ vẫn cứ long đong lở bồi
Ước thề chia sẻ đầy vơi
Ái ân tình nghĩa
rã rời từ lâu
Đời tôi cái kiếp con sâu
Tìm quên lãng
men rượu sầu làm ngơ
Tro trấu nào
trang điểm những bài thơ
Ví von về một thời yêu dấu
Cái đẹp nào
nửa loài người ngộ nhận
Lỡ khen nhau
giờ thối lưỡi mất rồi
Bóng ta đổ chẳng phải vì gió thổi
Vì “ngáo” thơ nghiêng ngả đấy thôi
Ta sợ lắm những khi nhàn rỗi
Thảnh thơi đánh cái cô đơn (!)
Để mông đau rát
cái “tôi” tìm về
Mang trả tình nhân
nỗi đam mê
Trả lại đất
tám mươi cân cát bụi
Những ước mơ
nát tan... úa nhàu... vụn vỡ
Cõi đi về vấp chân vào trắc trở
Bấy lâu nay trong khuôn kiếp đọa đày
Gặm nhấm đắng cay tủi hận
Đêm ngồi âm thầm tự vấn
Mãi chẳng hiểu chỗ nào đã sai
Để ông trời
môi cong cớn mỉa mai
về cuộc đời chẳng giống ai
Có tháng năm cứ nối dài bi lụy
Giá quên đi được
về một thời dâu bể
Lòng người đổi thay khó dễ
tiền hết tình tan
không còn hoa với mộng
Mắt hóa một dòng sông cạn
lệ khô bờ
thôi lai láng canh thâu
Thế mà tim si
chẳng bớt nỗi u sầu
Không quên được
thuở đã từng sôi động
Nên tìm không ra chút lắng đọng bình yên
Vứt đi đâu những mệt mỏi ưu phiền
Tôi điên
Kệ tôi điên
Hạnh phúc hình thù gì
mà chưa hề hiện diện
Nhếch môi cười
về cuộc đời chẳng giống ai
Có tháng năm cứ nối dài bi lụy
Giá quên đi được
về một thời dâu bể
Lòng người đổi thay khó dễ
tiền hết tình tan
không còn hoa với mộng
Mắt hóa một dòng sông cạn
lệ khô bờ
thôi lai láng canh thâu
Thế mà tim si
chẳng bớt nỗi u sầu
Không quên được
thuở đã từng sôi động
Nên tìm không ra chút lắng đọng bình yên
Vứt đi đâu những mệt mỏi ưu phiền
Tôi điên
Kệ tôi điên
Hạnh phúc hình thù gì
mà chưa hề hiện diện
Nhếch môi cười
theo lối đời ngụy biện
Chờ một ngày
Chờ một ngày
vĩnh viễn ra đi
Không hành lý
cứ thế nhỉ
có cần chi mát dịu
Cơ thể người không còn chịu xót xa
Đến một ngày
không có một ai qua
Trang Blog này
Không hành lý
cứ thế nhỉ
có cần chi mát dịu
Cơ thể người không còn chịu xót xa
Đến một ngày
không có một ai qua
Trang Blog này
cũng xơ xác lạnh
Một mảnh linh hồn
sợ đêm dài
Một mảnh linh hồn
sợ đêm dài
ôm gối
hận bâng quơ
Hình như
Hình như
tôi
mệt mỏi rồi
buông.
Cuộc sống của mỗi cá thể có tính độc lập, có người giàu và kẻ nghèo, có kẻ vui và người buồn, có hạnh phúc và khổ đau, dĩ nhiên không phải lúc nào cũng màu hồng, bên cạnh đó là nhiều sắc xám thậm chí đen thui, đen đến tối om. Thế mới gọi là “cuộc” sống, không kể gì tuổi tác, nhiều khi cảm thấy quá bế tắc, không lối thoát, lòng thấy chán nản với mọi thứ muốn buông xuôi tất cả. Những câu chữ buồn trên đây là chút âm thanh thầm ngân lên trong lòng Hòn Sỏi.
buông.
Cuộc sống của mỗi cá thể có tính độc lập, có người giàu và kẻ nghèo, có kẻ vui và người buồn, có hạnh phúc và khổ đau, dĩ nhiên không phải lúc nào cũng màu hồng, bên cạnh đó là nhiều sắc xám thậm chí đen thui, đen đến tối om. Thế mới gọi là “cuộc” sống, không kể gì tuổi tác, nhiều khi cảm thấy quá bế tắc, không lối thoát, lòng thấy chán nản với mọi thứ muốn buông xuôi tất cả. Những câu chữ buồn trên đây là chút âm thanh thầm ngân lên trong lòng Hòn Sỏi.
Cố gắng lên, Anh ơi. Thôi, thưởng trà ngắm trăng cho đỡ buồn vậy.
Trả lờiXóaAnh cảm ơn em, mong em có mọi sự bình an và hạnh phúc!
XóaÂy dza! Hòn Sỏi mà cũng biết buồn nữa kìa, nhưng mà không sao vì Sỏi vốn tròn, nó sẽ lăn qua thôi. Buồn ơi tạm biệt mi.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đến chơi và động viên!
XóaHọ nhiều lắm hả anh. Cố gắng chăm.lo sức khỏe cho mình. Bình an nhé. Luôn ở bên anh.
Trả lờiXóaHihi! Cảm ơn em nhiều mong em luôn hạnh phúc, nhiều may mắn và niềm vui!
XóaĐúng rồi anh ĐỜI LÀ VẠN NGÀY SẦU nhưng cũng là THIÊN ĐƯỜNG CỦA TÌNH YÊU đó anh ...
Trả lờiXóaHãy mạnh mẽ lên để tận hưởng những ngày còn tồn tại trên cõi tạm này...
Chúc anh ngày CN tươi hồng thạt vui nhé anh!
Anh cảm ơn em!
XóaRồi đến một lúc TY cũng chẳng còn nghĩa lý gì em ạ!
Em tưởng chỉ có những người trẻ, những người mới bắt đầu cuộc sống mới có nhiều những nỗi buồn và bế tắc. Vì chưa đủ nội lực để vượt qua, để lạc quan...
Trả lờiXóaHóa ra nỗi buồn và đau khổ không chừa tuổi tác hả anh Sỏi ^^
Mong anh luôn vui vẻ và hạnh phúc, chỉ buồn trên những vần thơ, câu văn mà thôi.
Không phải chỉ ở những người trẻ, người khởi nghiệp mới có những buồn phiền bế tắc. Người ta càng nhiều tuổi càng thấm thía hơn về những đắng cay tủi nhục và thiếu may mắn trong cuộc sống. Nhất là những người có cuộc sống có kết cấu đơn giản. Buồn như rụng bàn tay ... chỉ có điều nói ra hay không mà thôi!
XóaCảm ơn em nhiều!
Em nghĩ là chắc những người đa sầu đa cảm mới có những nỗi buồn như vậy thôi. Nhiều người em thấy về già rồi có thời gian tụ họp bạn bè, ăn nhậu, hát ca , cười ra rả suốt ngày. Hihi
XóaKhông nên buông xuôi...
Trả lờiXóaChỉ cần buông bỏ...
Tôi quá bé nhỏ...
Trong dòng đời trôi...
Trước biển mênh mông
XóaTa như hạt cát
Trước những bão giông
Đời mong manh lắm!
Cảm ơn Đỗ Văn thật nhiều!
Em sang thăm Anh. Em kính mời Anh cốc chè ( cốc chứ không phải tách, hihi). Vui lên, Anh ơi, kệ nỗi buồn, cho nó 1 mình cô đơn đi, hihi
Trả lờiXóaAnh cảm ơn em, trà thơm và ngon quá!
Xóa"Đến một ngày
Trả lờiXóakhông có một ai qua
Trang Blog này
cũng xơ xác lạnh"
Anh đừng lo
Vẫn còn em
thi thoảng ghé thăm mà.....
hi hi hi................
Ôi giời,anh sẽ ngồi và hóng em "thi thoảng ghé thăm..." Hihi!
XóaAhi hi :) :) :)
XóaOK Em ghé thăm đây rồi! Hihi!
XóaVui lên đời có là bao
Trả lờiXóaKhi tim còn thở dạt dào trong ta
Rồi mai khi buổi xế tà
Thiên đường tìm đến chờ ta bước vào...hihihi...
Tuần mới nhiều may mắn thật vui nhé anh!
Cảm ơn HN đã thăm và động viên, chúc em nhiều may mắn và hạnh phúc!
XóaMười phần chán nản MN mong rằng chỉ là cảm giác thoáng qua. Chúc anh Sỏi luôn vui khỏe nhé!
Trả lờiXóaCảm ơn MN đã ghé thăm anh!
XóaHôm nay anh đã bớt buồn chưa vậy???Kkkkkk
Trả lờiXóaHãy thật vui khi TA VẪN CÒN TA VỚI TA nhé anh...
Chúc anh thật vui khỏe hp nè...