Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

11/12/25

CÁI BÓNG VÔ TÍCH SỰ

           Quý Anh Chị kính mến! Lâu rồi chẳng thể viết gì, tôi đồ rằng mươi phần mình cũng đã quên tám, chín. Thôi thì chiều nay tôi đem cái bóng của tôi có chút xiêu vẹo, để dạo bụi trên hè phố, tay chống cái gậy(À mà cái gậy nó chống tôi chứ tôi chống gì nó). Chợt nghĩ đến cụ Nguyễn Du đã từng xuống bút: “Ngêu ngao vui thú yên hà – Mai là bạn cũ hạc là người quen”. Thế là nghĩ đến trang Blog, có lẽ quay lại bầu bạn với cái giao diện vô tri sẽ nhiều cảm xúc và dễ chịu hơn tâm sự với nhân tình, đang hiện hữu ngày đêm quanh ta. Có sai xót gì, Quý nhân loại đặc xá tha cho nha!

         Có nhẽ cả chục năm nay Sỏi chẳng làm bất cứ một việc gì có ích cho xã hội, chẳng phải tự ái hay bất mãn gì đâu, chỉ là do ngọc thể bất an mà mất đi nhã hứng. Gia đạo bất hòa nên thất thoát phỉ phong.

          Gần đây có cái chiến sự Nga – Ukraina, thế là lao đầu vào các kiểu mạng mẽo để nghiên cứu tình hình chiến trường, chiến thắng, chiến bại và cả nhân tình thế thái, quên mẹ nó log lờ. Chẹp!. Thì có việc gì làm đâu. Các cụ non nói để dạy đời rằng “Nhàn cư vi bất thiện”, cụ Nguyễn Du còn dặn với theo : “Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng”. Sỏi vốn ngoan đạo lắm. Thế rồi nghe rủ rê đua đòi sang Lào mua nhà, mua đất để sinh nhai. Được 2 năm, cứ thấy bụng ngày một to ra. Ngày tháng trôi chậm trong tình trạng tức tối, hậm hực trong gan trong ruột. Đôi khi can đảm, không phải là chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, mà là nhìn vào bên trong chính mình ngay từ khi còn khỏe mạnh.

         Một chiều mưa thằng em xã hội bỗng hạ cố gọi điện hỏi thăm, nhân thể thì tâm tình về cái sự bụng to và có biểu hiện đau đau. Em nó phán “Bệnh về gan mật rồi, về ngay may còn kịp”. Thế là lại khăn gói quả mướp lộn về với cố hương. Cả cái 2024 có hai lần nhập viện Quân Y 5 và bốn lần nhập viện  Quân y 108. Bây giờ bụng dạ êm hơn rồi. Cái gì cắt được, bỏ đi được thì cũng đã cắt rồi. Tuy nhiên cũng có cái không dùng nữa, nhờ nó cắt vứt luôn cho đỡ vướng. Đàn em nó bảo anh chẳng có căn cơ gì cả, cứ để đấy biết đâu đấy, rồi có lúc cần đến, còn có mà dùng(?!) Đấy khi mà có tí tuổi tác, nó lú lẫn hết cả! Lại còn tiêm đến 4 mũi vaccine AstraZeneca chứ. Bố đời, lúc ấy tiêm được 4 mũi là sướng lắm, tự hào lắm, đến đâu cũng khoe… Tao tiêm 4 mũi rồi, yên tâm rồi…    Cứ ngỡ mình thông minh, giỏi giang lắm lắm! Nào ngờ đến giờ quên quên, nhớ nhớ, khôn chẳng còn khôn, ngu chẳng giống ngu…Giống cái thằng dở người. Ai cũng có thể dạy dỗ và chê bai.

          Thú nhận rằng hiện nay mình đã già hơn, so với vài chục năm trước. Tôi có hai cái đầu gối, nhẽ nó bị khô dầu, lại còn bị dơ nữa, ngồi xuống đứng lên, cả khi di chuyển cứ đánh võng tự nhiên, khi ấy thường nghe thấy tiếng nổ lốp đốp, như mình ở trong phòng mà nghe người ta bắn pháo hoa ấy.

            Trong tình trạng thân thể thế này dễ có suy tư tiêu cực. Lại còn cơ sự này nữa, vài lần được mời đi dự hội nghị nữa chứ. Giơ tay xin phát biểu nó không cho, còn bảo cứ ngồi im, già rồi, lẫn rồi, đứng lên mà nói linh tinh à? Cơ chừng ngồi ghế đại biểu, khổ quá, không làm chủ được bản thân, bức bối tí là “dắm dít” nó cứ ra, người ta rôm rả bàn về tham nhũng đang tràn ngập … Mình cứ ..ít..it.. không giữ được. Có tí tuổi quả tình nó cũng có khác, vô duyên vậy chứ. Thế đấy, viết đến đây thấy nó hèn hèn sao ấy. Đăng lên các anh các chị chớ cười em,kẻo em lại bị thối mũi. 

            Em muốn thân thiện gửi lời chào đến bạn bè.

29/12/23

THẢ THÍNH

          TV nó "mách" rằng không khí lạnh đang tràn về, chiều nay nó về thật. Thế này thì vươn cổ ra, ngực nở, cằm đua, mắt hướng lên bầu trời xa xăm, dùng mũi mà hít thở cái không khí hào hùng của phương bắc, cho bõ một buổi chiều tà ngập trong cái khí tiết cực đoan. Mai ngày sẽ rét như cắt da, không có ý gọi là lăng trì hoặc là tùng xẻo gì đó nha. Chợt chạnh lòng nhớ về mùa ve sầu, có ngày đại thử. Ở trong nhà mà cứ ngỡ ở trong lò nướng bánh mỳ. Điện bị cúp, các nhà văn, nhà thơ, nhà blog lưỡi thè ra như em Phú quốc, những ai khí khái anh hào thì ngậm sâm, nhìn ổ cắm mà ước ao, giá có cái quạt mo thì hay quá. Ngậm ngùi nhìn các em trễ nải, già nua, tập tễnh kéo nhau ra sân nhà văn hóa, để tập dưỡng sinh cho giải nhiệt, lấy làm ái ngại quá chừng. “Đời chua”, anh thử "đùa chơi".

13/12/23

"TRỜI ƠI - ĐẤT HỠI"



          Cái giàn lan đai châu nhà Sỏi đang nhú vòi nhú nụ cả rồi, tết đến nơi rồi.
          Sỏi nói với mấy đứa sinh viên người Lào là nên rủ bạn của chúng mày sang Viêng chăn mà ăn tết. Với vốn liếng tiếng anh của mình Ối giời ôi… dở như hạch ấy, kết hợp cả ngôn ngữ nói và ngôn ngữ hình thể …Hihi! Cơ mà có nhẽ dẻo môi, miệng nói tay múa quạt cũng biểu đạt được điều mình muốn truyền tải. Rằng là cô hàng xóm nhà mình “Ống chề”… Như thế bọn mày chớ có hỏi …: “Anh ấy ở đâu, làm gì…? Mà điên lên, nó vả vỡ mẹ cái A lô. Nhớ tết năm rồi em nó trải lòng tâm sự.

25/09/23

QUẢ ĐẤT "VẪN QUAY"



          Ngày xưa ở với nhau.
          Vâng! Ngày xửa ngày xưa, cứ như ngày kia hôm qua đây thôi! Hành quân mệt phờ râu cáo, có lệnh nghỉ là nện cái đôi mông trinh trắng xuống bất kể chỗ nào, kể cả khi đó là đống đá, các lỗ trên cơ thể tranh nhau thở lỗ mũi, lỗ mồm tranh với lỗ đít... Có đêm đi suốt, vừa đi vừa ngủ, các cụ đã từng lính tráng thời chiến ai mà không trải cơ sự này. Mà kể cũng hay, đến chỗ nào cũng gặp một vài thằng ba hoa, nói phét mà Cuội cũng qùy mọp để “lạy bố”. Ông Nổ nhà tôi cũng thế, có lệnh nghỉ 15 phút “đít chưa đặt xuống đất, mồm đã cất lên giời” Cái đặc sản bấy giờ là đọc thơ kiểu lục bát, theo lối hát xẩm: “Ông tôi …có một bộ râu, tôi bứt một cái… tôi câu con cá trình”- “Mẹ tôi… nuôi một con mèo… nó hay bắt chuột …lên đèo nó bắt nai”… Tuy không gặp mặt, những lúc gặp lại đồng đội xưa, chúng tôi vẫn hỏi thăm nhau, hình như thằng nổ chẳng chịu lấy vợ... Hắn vẫn độc thân đến ngày hôm qua...
          Ngày nay gặp lại.

20/07/23

LẠI NGỨA MỒM


                 Hạ chí, tiêu phòng vẫn cơ chế chăn đơn gối chiếc, vẫn thiếu bóng giai nhân, có nằm cũng không ngủ được. Thôi thì dậy phát hỏa cái ấm Tetsubin, pha trà Ô long nhân sâm, đốt nén trầm que Huế, xong rồi ngồi, để còn lo Cuốc sự. Ta tự thấy mình đang nhíu đôi mày ngài, mũi chùn lại làm lệch gương mặt có tỷ lệ vàng, nheo cái đôi mắt của dòng họ Phạm, có hàng mi dài và vút cong kỳ lạ. Phong thái của cái anh bao đồng, canh cánh lo thế sự, là đa cảm lắm cơ. Tự sướng, tự đung đưa, tự ngắm mình trong gương mà trăn trở.
                 Bỗng vô thức cầm cái remotte mở ti vi, để xem một cái gì đó rất vu vơ, có thể lắm, là do loạn lạc đạn bom cuối trời Âu mà tâm tính sinh tò mò. Thoáng để mắt đến diễn đàn Cuốc hội, cảm thấy sốc trước một phát ngôn hầm hố. 
                  Anh ấy là anh "nghị", kêu gọi ra luật, bắt nam nhân của một dân tộc anh hùng mặc áo dài ngũ thân, đội khăn xếp. Úi giời...! Khiến ngót 5 chục triệu anh hào đái đứng phải run lên bần bật. Aiza! Chính là cái phục trang được anh "nghị" ca ngợi và gọi đó là Cuốc phục, và đề xuất phục hưng. Hòn Sỏi vốn dốt nát này lại phải phọt ra mấy dòng ngái ngủ. Không có chính trị hay bài xích gì ở đây, mà chỉ nói cái ngu kiến cá nhân của Sỏi thôi nha!