Trong ký ức của người già có gì?
Chỉ có đói, anh thề là như vậy, đầy ắp ký ức về sự đói khổ. Nói thật! lẽ ra không nên nói đến miếng ăn một cách nghiêm trang quá. Ô! nhưng
bấy giờ nghĩ không có ăn chết mẹ xong. Nhiều đêm đói không ngủ nổi, các chú bộ
đội bụng hóp như bụng chó dại, mặc quần có cái thắt lưng to tướng mà quần cứ
tụt. Hỏi y tá đơn vị , sao vậy? Nó bảo; Chắc là do đói không rõ nguyên
nhân!
Mấy chiến sỹ rủ nhau mua sắn luộc. Doanh trại ngày ấy không giống bây giờ xung
quanh lớp lớp toàn kẽm gai, cả chục lượt, nhìn thấy đấy mà không ra được.
Cái bụng dục dã cồn cào. Những chàng lính trinh sát đầy uyên thâm, hàng rào kẽm
gai chỗ nào chó chui được, thì bọn anh cũng chui được.
Thứ bảy máu chảy về tim, mấy giai rủ nhau đi tìm chút niềm vui quen thuộc cho
cái dạ dày. Vào nhà em, đương nhiên thế. Một quán sắn luộc! Anh là khách. Quen
em có thế và như thế. Lâu ngày hóa thân thiết tự lúc nào, anh bết đâu đấy!
Em từ trong bước ra, trên tay một cái đĩa to đầy ắp sắn. Đi qua, em dúi
cho tôi mẩu giấy gấp gọn, em viết:
“Không cần phải hỏi vì sao đâu anh, có thể đó là duyên là số, cũng không cần
trả lời em. Chỉ cần em được quan tâm đến anh mỗi ngày, tự tay lột
vỏ những củ sắn trắng phau và bở tung như áng mây trời. Ăn nó anh cần có
những chén nước, kẻo chết nghẹn. Có thể nó chẳng ngon lành gì, thậm
chí trông rất lộn xộn, chỉ cần anh nhận nó và mỉm cười.
Anh ạ! Lúc nào em cũng mong những chiều lộng gió em được bên anh. Nắm tay anh
đi bên đồi sim hoa tím, ngồi cạnh anh, ngắm nhìn anh thật lâu mà chẳng cần phải
nói gì cả. Không cần phải quan tâm gì em đâu! Nếu em có buồn hay anh bắt
gặp lúc em đang khóc, chỉ cần nhìn em và mỉm cười, rồi sau đó anh quay lưng và
đi tiếp cũng được”.
Bạn thấy chưa! Một lá thư còn không ra thư, nhưng lại đẹp như một bài thơ. Em!
một “tiểu thư cành vàng lá ngọc”. Với sắc đẹp làm mê man mọi ánh mắt
nhìn. Eo co vòng vèo như vẽ cái thân thể ngồn ngộn quyến rũ. Em. Là nguyên bản
mặt trời chói lóa mắt tôi và những thằng như tôi. Chiếc cằm xinh hay đôi mắt
đẹp, có điên thì anh cũng không vô cảm. Mỗi khi em xuất hiện, như nhân
vật xuất hiện trên sân khấu, Khi đó khởi nguồn mọi cuộc phiêu lưu của tâm hồn.
Tình yêu là vậy, ấn tượng bề ngoài rất đáng kể, nhưng đáng kể hơn nữa là vẻ bề
ngoài đó có đang cất giấu điều gì ở bên trong nó hay không.
Yêu em mà canh cánh bên lòng, cái cảm giác như một con ruồi bị mắc trong đám tơ
nhện, mà em là con nhện đã ngồi đan thành tơ lưới ấy.
Trước em, anh sợ sự mềm yếu của chính mình, sợ rằng chỉ trông thấy em, anh
sẽ lại đầu hàng vô điều kiện, giống như loài người đầu hàng cái đẹp. Anh
không sợ những cạm bẫy của em. Chỉ vì đấy là cái bẫy đơn sơ, làm bằng những củ
sắn luộc và một hình dáng thần tiên.
Bọn đàn ông thường rất ngu, chỉ thích khuôn mặt xinh. Cho dù em có khôn
ngoan và trinh trắng, nếu mặt mũi tầm thường còn lâu mới để ý. Đằng này trước
đôi mắt đẹp mê hồn, lại được kích động từ sự ghen tuông, cợt nhả của đồng đội,
hỏi có sự vô lý hay điên rồ nào ta không tha thứ được(?)
Khi đã nằm trong tay người đẹp. Củ ấu cũng tròn mà. Bấy giờ những câu
ngớ ngẩn từ đôi môi đỏ thắm, bằng một giọng nói dịu dàng cũng thành dễ
nghe. Cho nên anh chỉ còn sợ chính mình sa ngã, biết thế nhưng dường như tính
anh cũng thích chút buông thả trong tình yêu. Đang lúc tập tọng làm mấy câu thơ
con cóc, cái thứ thơ tình ướt sũng và ngơ ngơ. Đại thể:
"Em ơi đội nón ai cho
Anh như con bò ngơ ngác với
xuân..."
Mà bất kể thằng nào làm thơ chẳng thích buông thả trong tình yêu, chưa chắc đã
là tìm cảm xúc. Rồi đến một ngày, Y hệt như hôm nay rét mà không mưa. trái đất
ngừng quay chốc lát.
Hai đứa đứng giữa mùa đông, đúng tiết đại hàn, núi rừng giờ này chứng
kiến một sơn nữ với một thằng dở hơi nơi đây! Những tưởng bấy lâu lạnh nhạt làm
em tự ái, Chỉ vài câu nói đùa mà nước mắt chảy tràn trề, nước mắt cá sấu cũng
không nhiều vậy! Em vùng vằng bỏ đi. Anh chộp lấy cánh tay mềm, Nói như
ném vỡ cái gì; Đứng yên đấy! đã kịp tỏ tình đâu mà đi? Nào ngờ, em đang thút
thít mà lại nhoẻn cười ngay được. Anh đã nói lời cầu hôn như vậy. Nói rồi
đến anh cũng chẳng nghĩ đó là lời cầu hôn.
Lính thời chiến , nay đây mai đó, biên giới tây nam phức tạp, đơn vị nghe
sắp phải đi nơi khác. Cứ buồn tình, buồn lòng là ra hàng sắn luộc. Một hôm gặp
bố em ông bảo phải cưới, em nó có thai rồi! Anh chết đứng lúc đang đói, nhưng
nghĩ lại anh có lúc tự thấy mình cũng khí phách như chàng Từ Hải.
Tại sao lại thế nhỉ? Chỉ mới tỏ tình mà có thai được. Chỉ ngồi cạnh nhau hóng
mát mà có thai được sao!? Tôi trình bày còn chưa xong ông đã gân cổ quát “Thằng
này láo , định chạy làng hả?” . Ngày ngày anh gặp gia đình em để thanh minh
thanh nga, Bố mẹ em mỗi người như một cái đầu gối của anh, thật phí công nói
chuyện với hai cái đầu gối, không thay đổi được.
Sắn và em đã làm anh đắm say quay cuồng, cuốn hút anh tuột vào dòng nước
xoáy. Yêu thương và căm thù, hy vọng tràn trề và tuyệt vọng thảm thương. Em như
thiên thần và em là hàng rẻ tiền! Khi chỉ có một mình đã bao lần tôi tự thề với
mình là phải chấm dứt, chấm dứt ngay lập tức…Nhưng khi gặp em, em phá vỡ tất cả
những dự định và tước mọi vũ khí phản kháng của tôi, tôi lại đầu hàng không
điều kiện. Ai đó đã nói mà tôi đã nghe"Số giời đã
định".
Người lính thì nghĩ rằng mình không sợ rét, không sợ đói, không sợ chết, chỉ sợ
một chút mềm yếu của lòng mình.
Đang đêm xe ô tô đỗ tràn ra tận ngõ, đơn vị báo động, quán triệt nhiệm vụ, rồi
đi ăn một bữa cơm thịnh soạn. đúng 5 giờ trời còn tối bưng, mệnh lệnh hành quân
được truyền đi. Những chiếc xe đã đưa bọn anh về hướng tây nam.
Chiến
tranh khốc liệt vô cùng và chiến tranh cũng tuyệt vời, nó lôi tôi khỏi những
trận cãi vã vô lý. Hình ảnh người lính trong tim nhiều người là những anh hùng,
hình như có lúc người ta cũng thần tượng tôi như vậy, ngoại trừ việc người anh
hùng sống được đã có thời nửa năm ròng chỉ có sắn và khoai. Cho đến nay tôi vẫn
gặp nhiều loại người, nhiều lắm. Nhưng tịnh khômg thấy người dũng cảm, mà dường
như người đẹp cũng ít đi, có lý khi nói cách nhìn này đã làm tôi cô đơn.
Cứ nghĩ đến mình tôi lại nghĩ đến em với một cái bẫy tình. Em và gia đình đã
thửa bẫy, cái bẫy thì sập mà con mồi thì thoát.
TEM ZÀNG.............
Trả lờiXóaTem vàng nhà anh chỉ là một suy nghĩ là đánh giá cao một người bạn đang rất yêu quý và tôn trọng anh. Anh đem tấm lòng ấy tặng em thế nhé! Cảm ơn em!
XóaHe he....con mồi thoát ngoạn mục thiệt nha, xơi được mồi mừ vữn thoát.
Trả lờiXóaNgoạn mục đứt đuôi rồi anh cũng thấy rất đẹp nhưng mồi thì chưa ăn, oan anh mà! hic hic!
XóaTrong ký ức người gìa có gì nhỉ? Chắc chắn là có một thời tuổi trẻ rồi, anh nhỉ!
Trả lờiXóaEm chưa đọc bài, chỉ mới đọc mỗi câu đầu tiên thôi. Bài để dành lúc rảnh đọc. Giờ sáng đầu tuần, sem ang thăm anh, chúc anh vui, khỏe, hăng say, yêu đời.
Em về làm việc đã. Trưa ghé đọc sau. Hihi
Và ông già ấy luôn nhang nhác nhắc chuyện ngày xưa em nhỉ!Một tuần hiệu quả và niềm vui em nhé!
XóaEm đọc hết bài rồi mới hay là ký ức của người già còn có cả đói nữa. Đói đây cũng bao hàm đói nhiều thứ chứ nhỉ? nhưng riêng với anh Sỏi thì đói đói nhưng lại no, phải không ạ?
XóaCó no thì cũng no bùn đất hoặc là củ khoai củ sắn ấy mà ! đói đủ thứ em ơi! Đối đói là!
XóaNo củ sắn cũng vẫn hơn nhiều người khác còn đói mà. Rồi anh có cơ hội được gần nàng, bên nàng nhiều hơn những chàng trai khác, vậy là anh được no con mắt (lúc này no nhưng cũng đói đói là nè.) Rồi nghe bố mẹ nàng bảo cưới vì nàng đã có thai, trước khi xem bố mẹ nàng như hai đầu gối thì anh cũng đã ... tức no rồi. Rồi thì trước cũng như sau khi biết cái bẫy tình do nàng và gia đình nàng bẫy, anh cũng đã có lúc suy nghĩ no luôn chứ?!
XóaĐấy, thế cho nên em mới nói là riêng với anh thì đói nhưng no, no nhưng lại đói. Hihi
(Em lại dài dòng nữa rồi. Hihi)
Cứ như em phân tích thì anh ăn đủ , no đủ nhể Nhưng chủ yếu no ảo thôi Hè Hè !
XóaHe he.
XóaHe he
XóaRồi thì con mồi cũng không thoát được cái bẩy khác, Sỏi nhỉ?
Trả lờiXóaĐúng rồi! Nhưng bẫy khác là mình tự cho đầu vào cho nó sập, tự chết ấy mà hè hè hè!
Trả lờiXóaBé Nip nhắc Sỏi, cẩn thận những cái bẫy zô hình Sỏi nha, cũng rắc rúi lém đó.
Trả lờiXóaCảm ơn em nhưng vô hình anh không nhìn thấy thì cẩn thận làm sao!
XóaThôi vậy thì anh chắc chết với loại bẫy công nghệ cao này thôi ! Hic Hic !
Nhìu người kg sập bẫy hữu hình mà sập bẫy vô hình. Cũng đau đớn kg kém. Nip sợ lém, chỗ nào nghi nghi là lo tránh xa à. Hì
XóaBẫy vô hình không tránh nổi, biết đâu mà tránh LIP ơi!
XóaNgười ta vữn nói đến TÌNH ẢO đó, mún tránh được thì tránh xa thế giới ảo đi Sỏi
XóaAnh chưa bao giờ tin vào tình ảo và cũng không bao giờ tin. Thật đấy! Sỏi cũng luôn có khoảng cách mà! Yên tâm líp ạ! anh cảm ơn nhiều!
XóaNipem nghĩ khác huynh. Người dù có ảo nhưng cảm xúc là thật, rất thật. Nói zư Sỏi zị, chả lẽ những tình cảm , sự quan tâm của Sỏi dành cho Ut là giả vờ thui sao? Buồn..................
XóaHè Hè! Út LIP ơi là Út LIP!
XóaEm cứ suy diễn mãi thế anh còn buồn hơn!
Nà Ut lói thiệt tình. Chỉ những quan tâm ẢO trên blog thôi mà nhìu lúc cũng làm tim ta nhoi nhói , và nước mắt không ngừng rơi đó. Huynh kg tin điều này thì nghĩa là những trang viết kia của huynh đối với Ut là vô giá trị!
XóaSao lại thế nhỉ!
XóaHix hix...................
XóaNgày vui sỏi.
Trả lờiXóaCảm ơn KH nha ! cũng mong bạn khỏe ! Cường tráng càng tốt hè hè !
Xóa