Muốn thanh cao đi lên trời mà ở!   

29/12/12

ÔNG CHÚ


         
             Ông Chú tên Đỗ Thành Siêu, chú hơn mình đúng một tuổi, thi đỗ đại học địa phương không cho đi, bực mình nhập ngũ. Thế là hai chú cháu cùng đơn vị.  Ông chú lớn tuổi hơn nên khôn hơn,  nhiều tài lẻ. Trong đó  có chiêu đánh rắm, âm thanh đặc chưng  là tiếng"ỉn".  Đồng đội gọi luôn là Siêu Ỉn. Một động từ được danh từ hóa nên từ nay chữ ỉn viết hoa!
              Con người này phong trần.  May mắn nhờ tiếng ỉn, khổ sở vì tiếng ỉn. Lính trinh sát không chỉ hiểu sâu sắc câu: “Đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng vang”Mồm thì ngậm được mà đít không chịu ngậm cho. Để chuẩn bị một chiến dịch cấp trung đoàn,  ít nhất cũng phải 4 lần bọn trinh sát, tiếp cận mục tiêu. Thế nên quanh năm canh cánh cái chết. Ba năm cùng đơn  vị, mình mấy chục lần đi chiến dịch, thế mà ông chú chỉ đi nhõn có hai lần.

27/12/12

CHÁN NHỈ !




              Tôi chẳng biết bây giờ mình có thể làm được việc gì. Những việc gò bó tẻ nhạt thì tôi không thể, chẳng thích. Tôi không hay nói và rất ghét sự hời hợt bông phèng.
               Hình như tôi muốn viết nhưng rồi viết cái gì , có cái gì để kể cho mọi người. Bây giờ viết về ai, về bạn bè tôi hay về thế giới xung quanh. Viết về niềm vui hay là nỗi sợ hãi nhỉ. Ở đời ai chẳng có sợ hãi, thời buổi không bom đạn thì con người ta thường sợ nghèo, sợ khổ, sợ mất danh dự và niềm tin , sợ thất bại , có khi sợ mình thành người vô tích sự, thành người thừa.

25/12/12

LỤC BÁT TẶNG EM



Đông về môi tím heo may
Nhớ em nghĩ chuyện đặt bày thẩn thơ 
Cầm tay em dạo trong mơ 
Cầm cây bút lại thẩn thơ đặt bày 
Những câu thơ lục bát này 
Là anh ghi để cho ngày gặp nhau

24/12/12

BÀN TAY



              Dạo bước lang thang, đường phố nhốn nháo linh tinh.Thây kệ! Vẫn là chiều vắng. Đi thế này là rất dễ hâm, rất dễ nổi hứng, mà có được hứng là do nắng hơi le lói, gió thổi hiu hiu.
              Giời đất thế này thì lành thật. Không có mồ hôi, phải công nhận phong cảnh hấp dẫn làm mình bớt đi buồn chán.
              Giờ này cách đây hai tháng tôi đưa nải chuối mắn 5 quả của mình ra khoe với em. Cái bắt tay lịch sử đấy! Bàn tay , sao lại nghĩ đến và nhắc lại chuyện bàn tay!

20/12/12

ĐANG IÊU


(Tặng bạn)

Nghe nói
Dùng điện thoại nhiều sinh bệnh
Anh vẫn  bỏ nó vào túi ngực
Để mỗi lần em gọi
Điện thoại rung
Cùng tim anh hòa nhịp
Chiều nay dạo
Người nhiều thế mà nghe đơn độc
Còi xe kêu chúp chíp
Tiếng ai hát làm vô duyên quán vắng
Anh chờ gì
Những thứ quá quen tai
Chỉ tiếng rì rì bên ngực trái
Là tiếng ân tình là cái chờ trông.

17/12/12

KHÔNG QUÊN ĐƯỢC


Hai chúng mình 
Chưa một lần hò hẹn
Thì có gì để nhớ về nhau
Ngày tháng qua 
Chưa hóa thành kỷ niệm
Và chúng mình 
Có ràng buộc gì đâu
Em nói rằng - Quên em đi 
Nói thì dễ mà làm thì rất khó
Cách cả ngàn cây số 
Anh vẫn tin em đang buồn và nhớ
Có cách gì để quên được không em
Cứ mỗi ngày lại dày thêm ký ức
Em nói rằng-Quên em đi
Anh quên hết. 
Chỉ mỗi câu- Quên em đi
Là anh không quên được!

14/12/12

“ĐUỔI HÌNH BẮT BÓNG”




Mr Ky
              Ky là con chó thông minh nhưng không phải một con chó khôn, nó có thể phát hiện rất nhanh những sự vật hiện tượng đang diễn ra quanh nó, nhưng không thể nói nó chín chắn và sâu sắc được. Ky hay theo Sỏi đi câu, một hôm mang nhiều thức ăn Sỏi cho nó hẳn một cái đùi gà. 

13/12/12

CON NGƯỜI HOAN LẠC



          Chị rất xinh, dân Diễn Châu. Ôi cười lúm tiền, cổ ba bốn ngấn trắng mịn, rất hay cười, hát thì thôi rồi! giọng vang và rất Diễn Châu. Thỉnh thoảng lại thấy :
  “Giận thì giận...
    Mà thương càng thương
    Thương anh nhiều
    Anh không chịu được...”
             Lạy chúa xinh thật! Thế mà anh chồng thô thiển hộc hệch, suốt ngày văng tục. Bẩn kinh người.
             - Chị ơi em hỏi nhỏ tý! Chị gái Diễn Châu sao làm dâu làng em?

11/12/12

TÌNH SÉT ĐÁNH


Anh không thể
Nói trước điều gì
Cũng như em
Đến đấy rồi lại đi
Làm anh
Mắt mồm tê dại hết
Lời yêu
Đừng hỏi anh
Vì sao chưa nói
Chắc là anh
Sợ nó mong manh
Làm vỡ tan mảnh tình sét đánh.




10/12/12




Đêm  nghe gió
          thổi ngoài hiên rất khẽ
Mưa đấy
          cũng vời vợi rơi nhè nhẹ
Kỷ niệm nào
           trong ngực anh se thắt
Đêm lại mơ
            vạt áo ấy mùa hè!

09/12/12

BUỒN

  

Xa nhau rồi anh nằm nghiêng nghe gió
Tiếng mưa rơi thánh thót giọt mơ hồ
Chăn thì trắng giọt mưa thì trong vắt
Ồ ! Thế này ai chẳng nói buồn so!

08/12/12

A Q !




Đời người có thiếu gì đâu
Bao nhiêu ong bướm ve sầu đậu chơi
Núi cao mây cũng lả lơi
Ta đây cũng chỉ cuộc đời con sâu.

07/12/12

BỰC MÌNH ĐÂU ĐÂU !



         
            Tự dưng vào trang ĐẤT VIỆT đọc hết nửa buổi sáng. Đọc cắm cúi, say mê . Ngẩng lên tắt máy. Chẳng hiểu mình vừa đọc cái gì. Rửa mặt ra nhớ được mỗi cái tít có tựa đề “PHỤ NỮ NẰM NGỬA CÓ NGUY CƠ VÔ SINH”   Mẹ kiếp! Phải nằm làm sao bây giờ. Ngàn đời , tỷ đời nay phụ nữ vẫn nằm thế chắc vô sinh. Khoa học cái cục cứt! 

06/12/12

BỜ LỐC BỜ LỜ


            Tụt phựt! Mất điện. Đang yên đang lành , đang sáng sủa, điên thế không biết. Đã thế thì nhắm mắt xem có nhìn thấy đời không!
             Sỏi ơi, anh có biết anh đang ở đâu không? Anh đang ở trong màn đêm hoang vu, lạnh giá. Cái chốn  mà loài người các anh gọi là chết lâm sàng  đấy. Nhưng anh chưa  tận số . Xóm nhà lá thân yêu. Toàn bà con làm nghề buôn bán nhỏ, mặt hàng chủ yếu là những câu chuyện; Có đầu có cuối , có đầu không cuối. Trên giời dưới đất . chuyện gì cũng bày la liệt và nhạy cảm như cơ thể thiếu nữ. Xóm mình nó thế, dưa lê dưa chuột, xóm mới mà sao nhanh thành làng thế chứ! Văn vật cứ như có tự xa xưa. Liệu làng mình có làm ảnh hưởng gì đến văn minh nhân loại không nhỉ…?

05/12/12

ANH HÂM THẬT RỒI




                   Anh hâm! Mẹ anh lo nhất là ai nói con bà thế này!Hôm qua bà gọi sượt cái! Hỏi. Anh hâm hay mẹ hâm. Câu hỏi như cái ngã ba thì anh đành nhận anh hâm. Chứ ai lại để mẹ mình hâm bao giờ. Xong rồi thì anh ngồi nghĩ đúng là một thằng hâm . Mà hâm thật.
                  Thế kỷ trước và trước nữa, xóm nhà anh ở, người ta vẫn gọi là xóm Đông Hồ. Bây giờ họ gọi xóm Đông Hồ là phố Thượng Phong. Nghe cái tên phố Thượng Phong thấy ngu bỏ mẹ! 
                  Cái xóm vừa bằng cái dạng chân. Từ ngày gọi  là phố, đủ thứ tệ nạn. Bọn choai choai bảo đó là xu thế thời đại. Xu thế phát triển. Có nhẽ đúng, thay đổi nhanh quá, phát triển hay gọi cách khác là phát điên, phát rồ.
                  Cứ nhanh thế này đến chỗ huỷ diệt chẳng còn bao xa, phải có cách gì đó, đại loại phá hoại hay phản động mà cản bớt nó lại chứ nhở.